Chương 6

"Ta nhìn thấy Tô Cẩn và dã nam nhân kia làm chuyện cẩu thả trong rừng."

Tô Nhị Cẩu khiến các thôn dân sôi trào.

"Cái gì? Cũng quá không biết xấu hổ rồi!"

"Đúng nha, mặt mũi thôn Tô gia chúng ta đều bị nàng ta làm mất hết rồi."

"Nữ nhân không có liêm sỉ này không nhốt l*иg heo dìm nước thì đúng là không còn đạo lý nữa."

"Trật tự, trật tự." Trưởng thôn cũng tức giận không kém, mặt cũng đỏ bừng lên vì tức giận: "Tô Cẩn, ngươi còn lời gì để nói không?"

Giờ phút này Tô Cẩn mới chân chính được cảm nhận thế nào gọi là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được.

Nàng do dự xem có nên để vị sát vách kia làm chứng cho mình hay không.

Tô Nhị Cẩu lại nói: "Trưởng thôn, nàng ta còn lời nào để nói nữa chứ, ta thấy nàng ta và dã nam nhân kia chắc chắn không phải là lần đầu tiên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với nhau, nói không chừng trong nhà nàng ta còn giấu đồ của dã nam nhân kia cũng nên, chúng ta đi vào tìm không phải sẽ biết rồi sao?"

Dứt lời hắn ta đã xông thẳng vào phòng ngủ của Tô Cẩn.

Trong lòng Tô Cẩn lộp bộp mấy tiếng, muốn đuổi theo hắn ta nhưng lại bị trưởng thôn cho người kéo lại.

"Giữ chặt lấy nàng..."

Có hai tên thôn phu giữ chặt lấy tay không cho nàng vào nhà.

Lúc này Tô Quế Hoa cũng không nói chuyện giúp nàng, vì bà ta cũng không tin Tô Cẩn trong sạch.

Tô Nhị Cẩu nhanh chóng lấy chiếc áo ngoài cất trong tủ y phục ra mang đến trước mặt mọi người.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Trưởng thôn, các hương thân, mọi người mau nhìn đi, đây là một chiếc áo ngoài của nam nhân, nhìn kích thước này thì ít nhất nam nhân kia cũng phải từ tám thước (1) trở lên. Tô An kia bảy thước còn chưa tới, cái áo ngoài này nhất định không phải của hắn ta. Mà dã nam nhân tối qua yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với nàng ta cũng cao lớn như vậy, cho nên chắc chắn cái này của dã nam nhân kia."

(1) mét tám.

"Đúng, chắc chắn là của dã nam nhân kia, mau nói đi, rốt cuộc dã nam nhân kia là ai?"

"Tuyệt đối không thể bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ này."

"Nhốt đôi cẩu nam nữ này vào l*иg heo rồi dìm sông đi!"

Đối mặt với sự vu oan của Tô Nhị Cẩu và những lời nhục mạ của các thôn dân, Tô Cẩn tức đến mức bật cười, nhưng nàng lại không cười nổi mà chỉ có thể phát ra âm thanh "ha ha ha", nghe có chút ghê người.

Vốn dĩ nàng còn muốn để vị sát vách kia làm chứng cho mình, nhưng trong tình huống này, nếu như nàng khiến hắn bị liên lụy thì không những không minh oan được cho bản thân mà người ta cũng sẽ bị kéo xuống như này.

Nàng sẽ không làm chuyện hại người không lợi mình này, chuyện lấy oán trả ơn nàng càng sẽ không.

May mắn đây chỉ là một cái áo ngoài vô cùng phổ thông, chỉ cần nàng không nói thì chưa chắc người khác đã nghi ngờ vị sát vách kia.

Tô Nhị Cẩu thấy lúc này nàng còn cười được thì không khỏi cảm thấy hốt hoảng trong lòng: "Ngươi cười cái gì? Thấy chuyện bại lộ nên muốn giả ngây giả dại để kiếm sự đồng tình của người khác sao? Ta nói cho ngươi biết, sẽ không có ai đồng tình với ngươi đâu, loại nữ nhân không có liêm sỉ như ngươi dù chết cũng không hết tội."

Tô Cẩn ngưng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Tô Nhị Cẩu. Tô Nhị Cẩu vốn đang chột dạ, bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn đến mức lùi về sau một bước.

Trong lòng Tô Cẩn cười lạnh một tiếng, thoát khỏi sự kiểm soát của hai người kia, sau đó đưa tay xé một bên ống tay áo của mình xuống trước mặt mọi người.

Nhưng thôn phụ đang vây xem thấy thế thì hít vào một hơi lạnh.

"Nữ nhân này điên rồi sao? Vậy mà lại xé y phục trước mặt nhiểu nam nhân như vậy, đúng là đồi phong bại tục..."

"Chờ một chút, các ngươi nhìn đi, trên cánh tay nàng có một chấm nhỏ màu đỏ, chẳng lẽ đó là thủ cung sa sao?"

"Làm sao có thể? Nữ tử nông thôn chúng ta có ai điểm thủ cung sa sao? Món đồ kia vô cùng quý giá, chỉ có những thiên kim tiểu thư của những nhà có tiền trong thành mới điểm thứ đó, sao nàng lại có thủ cung sa được, chắc chắn là giả."



"Đúng, chắc chắn là thứ đồ giả mạo, không chừng rửa một chút là mất."

Tô Cẩn nghe vậy thì đến chum gần đó múc một gáo nước, ở trước mặt mọi người tẩy nốt thủ cung sa kia, hơn nữa còn dùng sức vô cùng mạnh

Nốt thủ cung sa kia vẫn chói mắt như cũ, đỏ giống như máu vậy, ngày càng bắt mắt hơn.

"Các ngươi nhìn xem, không biến mất, đúng là thủ cung sa."

"Đúng rồi, các ngươi đừng quên mẫu thân ruột Giang thị của nàng cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu trong thành năm đó, nàng điểm thủ cung sa cho nữ nhi của mình cũng là chuyện bình thường!"

"Không sai, ta nghe nói nữ nhi của những nhà có tiền trong thị trấn sau khi sinh không lâu sẽ được điểm thứ này, chắc chắn không sai được."

"Nói như vậy nàng vẫn còn trong sạch, nàng bị oan."

Một vị thôn dân nói ra tiếng lòng của Tô Cẩn, những thôn dân khác cũng nhao nhao phụ họa.

Thực ra lúc đầu Tô Cẩn cũng không có ý định làm như vậy, dù sao không có nữ nhân nào lại dùng thủ cung sa để chứng minh bản thân trong sạch trước mặt nhiều người thế này, đây là nàng không còn cách nào khác mà thôi.

May thay mẫu thân nguyên chủ điểm nốt thủ cung sa này trên người nàng, hôm nay nàng mới có thể dùng nó để chứng minh sự trong sạch cho mình.

Chỉ tiếc lúc ấy nguyên chủ quá hoảng sợ nên căn bản không nghĩ đến chuyện dùng nốt thủ cung sa này để chứng minh bản thân trong sạch.

Trưởng thôn căm tức nhìn Tô Nhị Cẩu: "Tô Nhị Cẩu, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không phải ngươi bảo nàng câu dẫn ngươi sao? Sao thủ cung sa của nàng vẫn còn?"

"Trưởng thôn, ta chỉ nói nàng câu dẫn ta chứ đâu nói ta làm chuyện lung tung đó với nàng chứ, Tô Nhị Cẩu ta là chính nhân quân tử, sao có thể dễ dàng bị nàng ta câu dẫn như vậy được?"

"Ngươi... Vậy mà ngươi còn nói tối qua thấy nàng và dã nam nhân kia tằng tịu với nhau trong rừng, ngươi muốn giải thích chuyện này như thế nào?"

"Có khả năng do hôm qua trời tối qua nên ta nhìn lầm..."