Chương 12

----

Trịnh Hướng Đông bị Chu Thục Lan và Đường Ninh đuổi ra khỏi phòng, không biết mặt anh ta đổi màu bao nhiêu lần, tóm lại là không dễ coi.

Sau khi đánh người xong, Chu Thục Lan như trút được một cục tức. Khựng lại hai giây mới nhớ đến Đường Tâm, bà nhanh chóng đi tới cầm tay con gái lên nhìn nhìn lại kỹ càng.

Cái tát vừa rồi vang vọng khắp phòng bệnh, trên mặt Trịnh Hướng Đông nổi lên năm dấu tay rõ ràng. Hẳn là phản lực cũng mạnh nên chắc chắn tay Tâm Tâm sẽ đau.

Dù sao da mặt tên kia rất dày, chỉ có tay con gái nhà mình chịu thiệt.

“Tâm Tâm, có đau tay không?”

Đau không, đương nhiên là đau rồi. Đường Tâm cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, đau đến mức nước mắt rưng rưng sắp rơi xuống rồi.

Cái tát vừa rồi đánh Trịnh Hướng Đông đã tốn mười phần sức lực của cô. Lúc đọc truyện tức muốn nổ phổi nên cái tát này coi như thuận theo cơn tức.

Nhưng khi thấy được sự quan tâm của mẹ thì cô cười lắc đầu: "Không đau."

Chu Thục Lan nhìn con gái đang rưng rưng nước mắt cảm thấy chắc cô đang ra vẻ kiên cường.

Bà xoa lòng bàn tay của cô muốn khuyên giải an ủi nhưng mãi không nói được câu nào. Cho dù có nói thì con gái cũng không hiểu lắm nên bà chỉ nói: "Không sao, sau này Tâm Tâm của chúng ta sẽ gặp được người tốt hơn.”



Đường Tâm định nói với mẹ là mình không đau chút nào nhưng có vẻ mẹ cũng sẽ không tin nên cô cũng không nói nữa.

Từ sau khi Trịnh Hướng Đông bị đánh cũng không tới nữa, Đường Tâm ở viện hai ngày cũng chuẩn bị về nhà.

Tuy rằng cô mới ở viện hai ngày nhưng cũng có rất nhiều đồ đạc. Lúc Chu Thục Lan thu dọn ngăn tủ mới phát hiện bên trong tủ còn có một cái áo khoác quân nhân dày xếp gọn gàng ở đó. Bà “a” một tiếng rồi hỏi con rể thứ hai: “Đêm đó, đồng chí Tống chỉ mặc quần áo mỏng rồi đi luôn hả?”

Lưu Tồn Chí nhìn thấy quần áo mới nhớ lúc ấy Tâm Tâm lạnh đến hôn mê nên họ cứ thế đưa cô vào phòng cấp cứu không kịp trả lại áo.

Mà Tống Hoài Châu lại vội vã rời đi nên không kịp lấy áo khoác ngoài đã đi trước. Lúc ấy tất cả mọi người chỉ lo lắng cho Đường Tâm nên căn bản không chú ý tới chuyện này.

Chu Thục Lan nghe vậy cũng rất áy náy. Con người bà luôn ân oán rõ ràng: đối đãi với người xấu tuyệt đối không nương tay, đối đãi với ân nhân thì vô cùng quan tâm.

Bà vội nói: "Tồn Chí, bây giờ đồng chí Tống đang ở đâu? Chúng ta phải đích thân tới cảm ơn cậu ấy.”

Thêm nữa, người đầu tiên tìm thấy Tâm Tâm cũng là đồng chí Tống, chiến hữu của con rể thứ hai.

Vốn anh ấy và con rể thứ hai định làm xong việc sẽ về nhà khách thành phố nghỉ ngơi, nhưng khi nghe nói Tâm Tâm mất tích thì cũng lập tức hỗ trợ tìm kiếm cô.

Ngay lúc đó vừa mưa vừa tuyết rất lớn, anh chỉ khoác áo tơi khiến quần áo ướt sũng. Thế mà khi anh nhìn thấy Tâm Tâm ngất xỉu trên đất thì không ngần ngại cởϊ áσ khoác trên người mình khoác cho cô rồi anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đi cùng đến bệnh viện.