Chương 1

Thẩm Căng yên lặng đứng trong buồng WC, hàng mi dài rũ xuống, cậu đang gài cổ tay áo, sẵn tiện vuốt phẳng nếp uốn.

Động tác của thiếu niên đâu vào đấy, thực hiển nhiên là đã sớm làm quen.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, đối với học sinh cao trung của Nam Hồ mà nói trước khi tiết tự học bắt đầu thì nơi này chính là chỗ để tám chuyện, Thẩm Căng còn mơ hồ nghe được tên của mình, bất quá cậu cũng không quan tâm lắm.

Thẩm Căng lấy ra một cái gương nhỏ soi kiểu tóc và mặt mình.

Rất tốt, quần áo sạch sẽ, cà vạt cũng không bị nhăn.

Hoàn mỹ, Thẩm Căng của hôm nay vẫn không chê vào đâu được!

Lúc giơ tay lên chuẩn bị mở cửa.

Hửm?

Phát hiện trên cổ tay có một vết dầu mỡ rất nhỏ, a, hình như là bị dính lúc sáng khi ăn bánh bao thì phải.

Do cửa hàng bánh bao kia quá ngon, tuyệt đối không phải do cậu ham ăn mà quên chú ý hình tượng đâu a!

Thẩm Căng lập tức lấy từ trong túi ra một bình nước rửa tay nhỏ, vừa phun vừa xoa, sau khi sạch sẽ mới đi ra ngoài.

Bồn rửa tay ở Nam Hồ đều đặt ở ngoài phòng WC, là bồn công cộng.

Lúc này có hai Omega xinh đẹp đang tám chuyện hăng say.

“Cậu nghe gì chưa! Hình như hôm nay Thẩm Căng sẽ đi học đó!”

“Đã qua hai tuần rồi, giờ cậu ấy mới đến sao? Vậy lời đồn tám chín phần là sự thật rồi.”

“Nếu tớ là cậu ấy thì sẽ khóc đến khô nước mắt luôn quá! Cậu ấy thật xui xẻo a, xác xuất nhỏ như vậy nhưng vẫn rơi trúng vào người cậu ấy…”

Người còn lại đang muốn đáp lời, khi ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Thẩm Căng đang đi về phía này, đến bên cạnh bọn họ, mở vòi nước rửa tay.

Hai Omega lập tức ngậm miệng, nói thầm trong lòng “Đã nói sau lưng người ta rồi mà còn để bị phát hiện, xấu hổ quá đi mất!”.

Thẩm Căng chậm rãi rửa tay, ngón tay trắng nõn hòa vào dòng nước, sau đó lấy khăn giấy lau khô.

Trước khi cất bước rời đi, giống như là nhớ tới cái gì, cậu quay đầu lại, nói: “Không có khóc đến khô nước mắt.”

Đây vẫn là lần đầu tiên hai Omega được tiếp xúc gần với Thẩm Căng như vậy, trong lúc nhất thời chỉ biết đứng ngây ngốc mà nhịn cậu đi xa.

Buồn cười, nếu tôi khóc thật thì các người nhìn thấy được sao?

Thẩm Căng thầm nghĩ, đi đến văn phòng lão sư, dọc theo đường đi đã thu hút không ít sự chú ý.

Vừa đến văn phòng, đã bị không ít lão sư trong tối ngoài sáng mà quan tâm, lại sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu nên chỉ có thể nói bóng nói gió.

Thẩm Căng lại giống như trước, xin lỗi vì mình đã nghỉ hai tuần, bộ dạng vô cùng lễ phép, thoạt nhìn không bị lồi đồn ảnh hưởng một chút nào.

Ngược lại, Thẩm Căng hỏi chủ nhiệm lớp ở đâu, hôm nay tiết tự học là ngữ văn, chủ nhiệm lớp lại không có tới, cả lớp sắp biến thành cái chợ luôn rồi a!

“Chắc là ông ấy lại làm giáo án đến ngủ quên rồi, học kỳ này em vẫn là đại biểu của khoa, vậy hướng dẫn các bạn đọc diễn cảm trước đi.”