Chương 12: Giấc mộng của Du Ngộ (12)

Giống như hầu hết sinh viên tốt nghiệp học viện điện ảnh, Bạch Dĩnh Chi không có bối cảnh, không có tài nguyên và không có may mắn. Sau nhiều năm phấn đấu, cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến 18.

Nếu không có vai diễn, sẽ không nhận kịch bản hay, không có kịch bản hay, sẽ càng không có vai diễn… Cái vòng tuần hoàn ác tính này khiến cô bị đào thải khỏi thị trường.

Tất cả những gì cô cần là một sự lần may mắn bùng nổ.

Nhờ sự giới thiệu của một người bạn trong cùng lĩnh vực, Bạch Dĩnh Chi bắt đầu biết đến thuật mượn vận, thông qua nuôi dưỡng linh thể để thay đổi vận khí.

Không lâu sau đó, cô nhận được một vai diễn nổi tiếng, sự nghiệp của Bạch Dĩnh Chi cũng thăng tiến.

Sự nổi tiếng đồng nghĩa với việc nhu cầu về vận khí của cô ngày càng mạnh mẽ hơn… Du͙© vọиɠ là một cái hố không đáy. Bạch Dĩnh Chi càng làm càng to, cô bắt đầu thử giao dịch với ác linh.

Tuy nhiên, khi sự nghiệp của cô lên đến đỉnh cao, phản phệ cũng tìm đến. Ban đầu, cô chỉ gặp ác mộng suốt đêm, rồi cô lại thấy những điều trong giấc mơ xuất hiện trong hiện thực, thậm chí có một lần cô suýt bị xe chở xe măng đâm trên đường đến phim trường!

Nếu điều này tiếp diễn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được…

Cô không muốn dùng mạng mình để trả, vì thế hứa sẽ sinh một ‘tế phẩm’ cho ác linh.

Cô chọn ngày cực âm để quan hệ và thụ thai, mỗi ngày trong thời gian mang thai đều uống máu quạ đen tươi, xoa dầu từ xác người lên bụng chờ ngày tế phẩm ‘nở’.

Thậm chí sau khi sinh Tiểu Du Ngộ, cô còn đốt bùa chú thành tro, trộn với sữa cho cậu uống...

Bạch Dĩnh Chi cuối cùng đã nuôi Du Ngộ thành tế phẩm hoàn hảo nhất cho ác linh, chờ đến tết Trung Nguyên năm cậu 8 tuổi, kèm theo 10 người có thể chất cực âm làm vật tế phụ, hoàn thành nghi thức hiến tế.

“Cmn đây quả thực không phải người!” Hắc Trà đọc xong giận run người, nhìn thấy bể cá đầy máu loãng càng buồn nôn hơn.

Trì Nam bình tĩnh hỏi: “Vậy tiểu thiếu gia bị mù là do hiến tế sao?”

Hắc Trà lắc đầu: “Tôi cũng biết rõ, trong này không viết về tình huống của tiểu thiếu gia.’

Hắn nghĩ rồi nói nhỏ: “Tiểu thiếu gia trong hiện thực bị mù, nhưng ở đây lại nhìn được, không biết có liên quan gì... “

Lão Vu bên cạnh nhìn đôi mắt nhắm chặt của Trì Nam, mày cau nhẹ đến khó phát hiện.

“Hiện tại đã biết chân tướng, chúng ta nên làm gì?” Hắc Trà hỏi ý kiến hai người bên cạnh.

“Đập nó đi.”

Hiếm khi Trì Nam và lão Vu đồng thanh nói chuyện, Hắc Trà sảng khoái vén tay lên: “Đến đây, người nhà họ Trà ta giỏi nhất... “

Hắn nói chưa dứt lời, Trì Nam ra hiệu im lặng cho hắn, Hắc Trà lập tức im lặng.

Cộp. Cộp. Cộp.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên.

“Đây là...” Âm thanh tới gần, cổ họng Hắc Trà thắt lại.

Trì Nam: “Là dì Mai.”

Những lời chửi thề của Hắc Trà nghẹn lại trong cổ họng, nhìn xung quanh và thấy một cái tủ quần áo âm tường cao 2 mét, hắn và lão Vu nhìn nhau, nhan chóng tắt đèn phòng ngủ, đẩy Trì Nam vào tủ quần áo.

Ngay lúc cửa tủ đóng lại, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra.

Tiếng bước chân dừng lại, gió từ hành lang thổi vào khiến cửa phòng ngủ kêu cọt kẹt.

Trì Nam nhẹ nhàng thở ra, ngả người ra sau, đột nhiên, một cảm giác mát lạnh và trơn tuột thoáng lướt qua lưng cậu.

Cũng may cách quần áo nên cậu không chảy nước mắt.

Ai vừa sờ cậu? Độ ấm cùng xúc cảm này không giống với Hắc Trà và lão Vu...

Trì Nam còn chưa kịp định thần, cảm giác trơn bóng lạnh lẽo lại ập đến. Lần này, tựa hồ ‘nó’ đoán được Trì Nam không thể phản kháng, cho nên không kiêng nể gì, bắt đầu sờ dọc theo xương sống của Trì Nam...

Nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp, giống như tủ quần áo mà họ đang trốn như một hầm băng lớn.

Cùng lúc đó, bên ngoài tủ quần áo có một tiếng ‘tách’ vang lên, hẳn là dì Mai bật công tắc đèn.

Ánh đèn lại tràn ngập phòng ngủ chính đầy máu me, ánh sáng cũng xuyên qua khe chiếu vào trong tủ.

“A ---!”

Tiếng kêu của Hắc Trà bị lão Vu nhanh tay chặn lại, lão Vu hơi nghiêng đầu nhìn Hắc Trà và làm động tác ngậm chặt miệng với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Trì Nam cảm nhận được rõ rang Hắc Trà đang không ngừng run rẩy, hàm răng thường phát ra tiếng động nhỏ.

Giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, tiếc là Trì Nam không nhìn thấy được, nếu không cậu cũng muốn nhìn thử một cái.

Một lúc sau, Hắc Trà không dừng run rẩy được, chỉ có thể cắn tay đề phòng kêu ra tiếng, liếc nhìn Trì Nam vẫn bình tĩnh, giờ phút này bỗng thấy hâm mộ Trì Nam bị mù.

Ai có thể ngờ rằng nơi ẩn náu mà hắn chọn lại treo đầy hơn chục xác phụ nữ...

Khó trách vừa rồi hắn nhìn từ ngoài thì thấy tủ quần áo rỗng rãi, trốn vào xong mới thấy chật chội, áp lực lại còn lạnh...

Chia sẻ một cái tủ quần áo với mười mấy con quỷ treo cổ lại có thể không chật, không lạnh, không áp lực sao!

Vừa ghê tởm, sợ hãi, lại không thể di chuyển, Hắc Trà cảm thấy tuyệt vọng không tả nổi.

Càng tuyệt vọng hơn, tiếng bước chân của dì Mai đang dần dần lại gần.

“Phu nhân không thích những vị khách vô lễ.” Tiếng dì Mai ngày càng gần: “Những ai chạy lung tung sẽ phải trả giá đắt cho sự hiếu kỳ của họ.

Dì Mai ngày càng gần, Hắc Trà nhìn qua khe tủ, thấy cô đang cầm một con dao phay, trên đao còn chảy máu tí tách...

Trước có dì Mai cầm dao, sau có nữ quỷ treo cổ, Hắc Trà nín thở.

Mà giờ phút này, có thể vì không khí trong tủ quần áo bị đè nén, hơn nữa chén thuốc tối qua cũng phát huy tác dụng, mà Trì Nam trong lòng nóng như lửa đốt, mặt nóng bỏng đỏ bừng.

Thứ phía sau cậu càng lúc càng không an phạn, xúc cảm ẩm ướt dính dính kéo cổ áo cậu ra, không kiêng nể gì sờ cổ cậu.

Giống như là bị nhiệt độ cơ thể cậu hấp dẫn...

Trì Nam bị đυ.ng vào da thịt, không ngoài ý muốn, cậu lại khóc.

Gần như cùng lúc cậu khóc, những tay chân không sạch sẽ của quỷ treo cổ bỗng an phận, co rúm lại, thu tay vào cổ vào lại quần áo, ngay cả mái tóc dài chạm đất cũng được gấp lại gọn gang, giống như một con rùa đen đang sợ hãi.

Dì Mai dừng hai giây ở tường ảnh chụp trước tế đàn, lại kiểm tra bể cá cùng xác quạ đen, xoay người ra khỏi phòng.

Hắc Trà nhẹ nhõm thở ra, còn chưa kịp hít vào, dì Mai dừng lại trước cửa.

Cô đổi hướng, đi thẳng về phía tủ quần áo. Vừa đi vừa lải nhải nói ---

“Tiểu thiếu gia rất thích chơi trốn tìm, khi còn nhỏ bắt ngài uống thuốc ngài liền trốn đi, khiến tôi nghĩ lại, ngài thích trốn ở đâu nhỉ.” Dì Mai dừng cách tủ quần áo gần một mét: “Ở đâu đây? Ở đâu đây...”

Hắc Trà xuyên qua khe tủ nhìn dì Mai không chớp mắt, rõ rang cả người rét run, trán cùng lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.

Đừng lại gần nữa, đừng...

Dì Mai lại dừng nửa giây, phát ra tiếng cười lạnh từ cổ họng: “Tôi nhớ rồi, là tủ quần áo.”

Nhờ ánh sáng mờ nhạt trong tủ, Hắc Trà cũng lão Vu nhanh chóng nhìn nhau, giờ không trốn được, ngay khi họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đâu, có một tiếng bước chân lại vang lên ngoài cửa ---

“Dì Mai, dì ở trong phòng mẹ à?”

Là tiếng Tiểu Du Ngộ! Tróng nháy mắt mọi người cảm thấy được cứu...

Dì Mai nghe tiếng Tiểu Du Ngộ liền hoảng sợ, hoảng loạn giấu dao vào tạp dề, còn cố tình cười nhẹ nhàng trả lời: “Tiểu thiếu gia chờ chút, tôi ra ngay đây.”

Tiểu Du Ngộ đã đi gần đến cửa: “Tôi có thể vào không?”

Hắn có vẻ nghiêm túc hỏi, nhưng Trì Nam nghe được ý cười giấu trong giọng hắn.

Dì Mai sợ đến mức run giọng: “Tiểu thiếu gia đừng vào! Nếu mẹ ngài biết sẽ giận đấy!”

Nói rồi, cô vội vã mở cửa, cố gắng che những thứ có trong phòng, nháy mắt ra ngoài liền đóng khóa cửa lại.

Trong phòng lại yên tĩnh, tiếng hai chủ tớ đi xa dần, lão Vu cùng Hắc Trà không hẹn mà cùng thở ra: “Tiểu thiếu gia tới thật đúng lúc, nếu không chúng ta đều bị chém... “

Hai người gần như đồng thời đá văng cửa tủ, không hề muốn ở lại ngăn tủ treo đầy thi thể thêm một giây nào nữa...

“Trì Nam, đừng thất thần nữa, ra đây nhanh, cậu không thấy không biết, bên trong đều là xác nữ quỷ...” Hắc Trà chưa nói xong câu, quay đầu lại liền sững sờ.

Ngăn tủ vốn treo đầy nữ quỷ, giờ phút này lại biến thành lễ phục dạ hội thiết kế riêng của Bạch Dĩnh Chi.

Hắn không thể tin được xoa mắt, quả không sai, ngăn tủ này làm gì có xác nữ quỷ gì, chẵng lẻ vừa rồi do hắn bị ảo giác?

Lão Vu thấy hắn hoang mang, cau mày trầm giọng nói: “Cậu không nhìn lầm, ban đầu trong tủ treo đầy đồ vật không sạch sẽ.”

“Vậy tại sao lại bỗng nhiên ... biến mất?” Hắc Trà buồn bực.

Lão Vu im lặng chút rồi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, không có gì thì tốt, đi thôi.”

“Này Trì Nam, sao cậu lại khóc?” Hắc Trà để ý long mi ướt của cậu, quan tâm.

“Không sao... “ Cậu còn chưa nói hết đã cúi người ho, nước mắt lại chảy ra.

“Cmn, bộ dạng bệnh tật này của cậu, ho như vậy sẽ không chết chứ.” Hắc Trà sợ hãi: “Làm sao bây giờ, thế giới ác mộng có bác sĩ không?”

Lão Vu vỗ vai Hắc Trà: “Cởi chuông cần tìm người buộc chuông, cậu ấy bị bệnh do phó bản, chỉ cần vượt phó bản là có thể khỏi, hiện tại đã biết sự thật rồi, sẽ không lâu nữa đâu.”

Hắc Trà lo lắng nhìn Trì Nam, lại phát hiện cậu đã vén tay áo, hứng thú bừng bừng bắt đầu đập tế đàn...

Chưa đến mười phút, ba người đốt khế ước thành tro rải xuống bể cá, đập toàn bộ tế đàn, nếu không phải lo rằng khả năng chống thấm của biệt thự kém, bọn họ còn muốn đập cả bể cá.

Ba người đã biết sự thật, đi xuống lầu, vừa tới cầu thang thiếu chút nữa đã đυ.ng phải Trình Húc, lão Vu lập tức mắng: “Cmn, mọi người làm gì vậy? Nhiều người như vậy mà không chặn được dì Mai à? Nếu không phải tiểu thiếu gia đến, vừa rồi chúng tôi sẽ bị người phụ nữ kia chém chết.”

Trình Húc không để ý, gấp gáp hỏi: “Ba người có thấy An Nhiên không?”

Lão Vu bối rối: “An Nhiên? Không, cô ấy không ở cạnh anh sao?”

Trình Húc lo lắng đến mức mắt đỏ hoe: “Không thấy An Nhiên nữa.”

“Sao lại thế?”

“Không biết, tôi không biết!” Trình Húc mất khống chế hét lên, sự bình tĩnh thường ngày biến mất. “Chúng tôi chia nhau đi chặn dì Mai, An Nhiên và Nam Lộc cùng nhóm, Tống Duyệt và cậu nam sinh một nhóm, tôi một mình một nhóm, thế mà chưa đến mười phút, Nam Lộc lại tới tìm tôi nói không thấy An Nhiên!”

“Lão Trình, cậu đừng vội, An Nhiên không phải người mới, chắc là không sao đâu.” Lão Vu vỗ vai Trình Húc.

“Đúng vậy, có thể cô ấy phát hiện manh mối gì đó, không có thời gian nói cho chúng ta, tự mình đi tìm hiểu.”

“Nhưng mà tôi đã tìm hết cả biệt thự...” Trình Húc lo lắng đá vào lan can bên cạnh, rồi lại như ruồi mất đầu tiếp tục đi tìm An Nhiên.

Trình Húc đi không lâu, ba người còn lại cũng gặp nhóm Trì Nam.

“Sao rồi? Có tin tức của An Nhiên chưa?” Lão Vu lo lắng hỏi.

Tống Duyệt lắc đầu cnf Nam Lộc cắn môi nức nở, nói là lỗi của cô.

“Lúc ấy hai người ở đâu?” Lão Vu hỏi Nam Lộc.

"Nhà bếp, chúng tôi định lấy lý do học nấu ăn để trì hoãn dì Mai, tôi đến nói chuyện với cô ta chưa đến 10 giây, cũng chỉ cách gần 2 mét, thế mà... quay lại đã không thấy chị Nhiên đâu.”

“Tôi thấy có điều không ổn lập tức nói với anh Trình, sau đó, chúng tôi bắt đầu phân công nhau tìm kiếm chị Nhiên, chính là chị ấy là một người lớn như vậy, thế nào cũng không tìm thấy, không biết tại sao...”

Nước mắt lăn dài khi Nam Lộc nói chuyện, Tống Duyệt đưa khăn giấy cho cô: “Biệt thự này không quá lớn, chúng ta tìm lại lần nữa, có lẽ lát nữa chị Nhiên sẽ tự.”

Lão Vu cau mày. "Mấy người đã tìm ở đâu rồi?"

Tống Duyệt: “Chúng tôi đã đến tất cả các phòng trừ phòng ngủ của tiểu thiếu gia và phòng ngủ chính.”

Trì Nam: “Chúng tôi vừa mới ra khỏi phòng ngủ chính. An Nhiên không có ở trong.”

Tống Duyệt gật đầu: “Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ sẵn sàng vào phòng của chủ nhân căn nhà.”

“Đúng rồi, vừa rồi chúng tôi đi tìm An Nhiên, không để ý tới dì Mai, ba người có ổn không?" Tống Duyệt chợt nhớ ra.

“Không có gì nghiêm trọng cả.” Lão Vu cười khổ. “Đại nạn không chết, chắc chắn cuối đời sẽ hạnh phúc.”

“Nhân tiện, có tìm thấy manh mối nào trong phòng ngủ chính không?” Cậu nam sinh nhớ vấn đề này.

Lão Vu gật đầu: “Tìm An Nhiên trước đã, lát nữa tập hợp tôi sẽ kể cho mọi người.”

Lão Vu đề nghị: “Chúng ta chia nhóm tìm đi, hai người một nhóm, như vậy nhanh mà cũng an toàn hơn.”

Hắc Trà vừa định nói Trì Nam không khỏe, để cậu nghỉ ngơi ở phòng khách, chỉ là còn chưa kịp mở miệng ---

"Tôi có thể gia nhập nhóm cậu không?" Nam Lộc đi đến bên cạnh Trì Nam, rụt rè hỏi.

Câu hỏi của cô khiến mọi người ngạc nhiên, kể cả Trì Nam.