Chương 14: Giấc mộng của Du Ngộ (14)

Nghe vậy, Trình Húc dừng tấn công. Bả vai Nam Lộc cứng đờ, hai mắt ngấn lệ ngẩng đầu: “Ai biết được cậu có động tay gì với video giám sát không?”

Tiểu Du Ngộ cười khẽ: “Chị không dám xem sao?”

“Làm, làm sao có thể... “ Nam Lộc lẩm bẩm, nắm chặt lấy tấm thảm.

Tiểu Du Ngộ vẫn hồn nhiên cười, hơi cao giọng: “Dì Mai, cho các vị khách xem video giám sát vừa rồi đi.”

Hắn vừa dứt lời, đèn phòng bếp và nhà ăn vụt tắt, bức tường phía nam nhà ăn được chiếu sáng lên, hình ảnh dần rõ ràng.

Ánh mắt mọi người đều bị hình chiếu trên tường thu hút, Trì Nam không nhìn thấy, nhưng vẫn nhạy bén cảm nhận được hơi thở của mọi người xung quanh trở nên gấp gáp hơn, tần suất chửi của Hắc Trà ngày càng tăng, Nam Lộc cũng dừng nức nở, hoảng sợ nói: “Không, không phải như vậy! Video này là giả!”

Giọng cô ngày càng cao và nhanh, hiển nhiên là đang lo lắng: “Anh Trình, anh tin tôi! Tôi không hại chị Nhiên! Làm, làm sao tôi có thể...”

Ánh mắt Trình Húc nhìn cô trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn, Nam Lộc lùi dần về phía sau, giống như một con mồi run lẩy bẩy khi không còn chỗ trốn.

Như là nếu không chạy khỏi đây ngay, Trình Húc sẽ lập tức tiến lên xé nát cô!

“Tiểu người mù này lừa mọi người! Tất cả đều là giả!” Cô lùi đến bức tường hình chiếu, đột nhiên cầm ghế ném về phía máy chiếu, mất trí kêu to: “Dừng lại! Mau dừng lại cho tôi!”

Đáng tiếc, hình chiếu không dừng lại, mọi người đều nhìn thấy quá trình cô cắt đứt cổ An Nhiên, túm tóc An Nhiên ném ra ngoài sương mù dày đặc một cách rõ ràng.

Không khí căng thẳng và trầm mặc.

Tiểu Du Ngộ lại cả thấy tâm trạng tuyệt vời, tiện tay điều chỉnh thời gian của video giám sát.

Nam Lộc kề dao vào cổ Trì Nam, ép Trì Nam tự đi ra ngoài cửa chịu chết, tất cả đều bại lộ trên video giám sát.

Mọi người lập tức ngẩn ra, chỉ có Trình Húc lặng lẽ đến bàn lấy dao, đi về phía Nam Lộc.

Nam Lộc hoảng sợ trừng mắt, run giọng: “Anh Trình, anh nghe tôi giải thích, không phải như vậy... Video là giả!”

Cô chỉ vào mình trong video giám sát: “Cô ta không phải tôi, không phải… Đm anh!”

Thấy không thuyết phục được Trình Húc, Nam Lộc xé bỏ lớp ngụy trang, rút ra con dao giấu trong người, đâm về phía cổ Trình Húc.

“Lão Trình! Cẩn thận!”

Trình Húc cũng có công phu trong người, lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng né được.

Nam Lộc đam hụt, quán tính làm cô suýt ngã, Trình Húc nhân cơ hội đâm con dao vào cổ Nam Lộc.

“A...!” Sắc mặt Nam Lộc cứng đờ, kêu một tiếng ngắn ngủn, nhưng Trình Húc lại tiếp tục đâm cho cô thêm nhiều nhát nữa.

Máu điên cuồng phun ra, vừa vặn bắn tung tóe lên vách tường đang chiếu video giám sát, hình ảnh Nam Lộc đang cười trong đó cũng bị máu mình nhiễm đỏ.

Dao thứ bảy, dao thứ tám... Âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào da thịt vang vọng trong nhà ăn, đối mặt với khung cảnh máu me như thế, gần như tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Sau một lúc lâu, Tống Duyệt là người đầu tiên phản ứng, chạy tới thùng rác nôn ra, lão Vu cũng tiến tới vỗ vai Trình Húc: “Đủ rồi, cô ấy chết rồi.”

Nam Lộc không chỉ chết mà còn bị đâm không còn hình người.

Trình Húc giật mình, rồi lại tiếp tục giơ tay lên, giống như máy móc không thể dừng hoạt động, không ngừng lặp lại hành động đâm.

Hai mắt hắn trống rỗng ảm đạm, phản chiếu thi thể huyết nhục mơ hồ, đâm một dao rồi lại một dao.

Dường như chỉ cần hắn không dừng lại, chân tướng hắn nhìn thấy trong video giám sát sẽ vĩnh viễn không xảy ra.

Lão Vu nặng nề thở dài, không khuyên bảo thêm mà xoay người đi.

Không ai biết được dao của Trình Húc lúc nào sẽ dừng lại...

Cốc cốc cốc.

Có âm thanh bất ngờ phát ra từ phía cửa sau phòng bếp.

Tất cả mọi người dừng lại, Trình Húc cũng cứng đờ theo.

Giây tiếp theo, hắn ném dao xuống đi ra mở cửa.

Nhưng sau khi cửa mở ra, không thấy An Nhiên mà hắn chờ mong đâu, trong màn sương trắng dày đặc, chỉ có một đôi giày thể thao màu trắng ở bậc thang, mặt giày bị máu thấm ướt loang lổ, đế giày dính đầy bùn đất ẩm ướt và lá rụng mục nát.

Giống như chủ nhân đôi giày đã đi một quãng đường rất dài mới quay lại đây và xuất hiện trước mặt Trình Húc

Giờ khắc này, sự trống rỗng lãnh đạm trong mắt Trình Húc cuối cùng cũng biến mất. Hắn quỳ xuống đối diện với đôi giày thể thao như một bức tượng sụp đổ, lo lắng xoa tay vào quần áo, cố gắng lau vết máu trên chúng… Lau rất lâu cho đến khi vết máu trên tay không còn nữa. Rồi hắn thận trọng cầm đôi giày thể thao màu trắng trên tay như sợ đánh thức một đứa trẻ đang ngủ.

“Nhiên Nhiên, cảm ơn em đã trở lại...”

“Anh sẽ mang em rời khỏi đây, anh chắc chắn, nhanh chóng mang em về nhà.”

Hắn nói.

Mọi người yên lặng nhìn cảnh này, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Mãi cho đến khi cánh cửa tự khép lại, Hắc Trà quay đầu, phát hiện tiểu thiếu gia đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn Trì Nam đứng đó một mình.

“Tôi không nên để cậu ở lại một mình với cô ta, nghĩ lại thật đáng sợ.” Hắc Trà cúi đầu ảo não nói.

Trì Nam lúc này mới lấy ra con dao vẫn luôn giấu sau người: “Không sao đâu, lúc nãy nếu tiểu thiếu gia không xuất hiện thì tôi có thể thi với cô ấy xem ai nhanh tay hơn.”

“...Hầy, về sau vẫn phải để ý hơn.” Hắc Trà lo lắng nhìn Trì Nam, nghĩ thầm tuy nam giới có lợi thế sức mạnh hơn nữ giới, nhưng cậu không nhìn thấy, cũng trông không giống người có sức mạnh, giao thủ với Nam Lộc thâm tang bất lộ chỉ sợ lành ít dữ nhiều...

Lão Vu đi tới: “Được rồi, sáu người còn lại chúng ta sẽ phải cố gắng sống sót thoát khỏi cơn ác mộng này.”

“Lão Vu, sao đột nhiên Nam Lộc lại làm chuyện này, cô ta có ý định gì?” Hắc Trà hỏi.

Lão Vu bĩu môi: “Có thể cô ấy cho rằng chỉ có một người có thể sống trong phó bản ác mộng này, cho nên muốn chọn một cô gái có vẻ yếu ớt, cùng với Trì Nam để ra tay trước.

Nói cách khác, Trì Nam là người ốm yếu tàn tật.

“Cô ta cho rằng có thể gϊếŧ hết tất cả chúng ta?”

Lão Vu nhún vai: “Có thể là đánh cuộc đi, hoặc là cô ta nắm được thông tin gì đó, đoán rằng giúp ác linh gϊếŧ linh gϊếŧ người cũng kiếm được điểm hảo cảm cốt truyện, gϊếŧ càng nhiều càng nhận được nhiều điểm hảo cảm.”

Hắc Trà run rẩy: “Vậy cô ta không phải người mới à?”

“Chắc chắn là không phải, giả làm người mới, để đồng đội thả lỏng cảnh giác cũng là một cách hay, trước đây chúng ta cũng chưa từng nghi ngờ cô ta đúng không?”

Nói rồi, lão Vu lại cảnh giác nhìn đôi mắt của Trì Nam, rồi lại rời mắt rất nhanh, nhíu mày.

Ở bên kia, Trình Húc khóc xong ôm giày thể thao ngất đi, lão Vu để hắn nằm nghỉ ở sô pha, năm người còn lại bắt đầu bàn bạc cách vượt phó bản.

Trì Nam cũng tìm thấy dây sạc điện thoại của Tiểu Du Ngộ trên bàn trà phòng khách.

“Nếu tế đãn đã bị phá hủy, vậy chúng ta sẽ không bị ác linh gϊếŧ chết?” Tống Duyệt hỏi.

Lão Vu cau mày lắc đầu: “Khó nói, nếu biết được chân tướng và phá hủy tế đàn chính là mấu chốt, thì hệ thống phải thông báo hoàn thành phó bản, đằng này lại không có gì...”

“Có phải vì chưa đến giờ nên chúng ta không thể rời đi trước không?”

Lão Vu chần chờ: “Vậy chỉ có thể chờ đến nửa đêm ngày 15, trong lúc đó, chúng ta sẽ tiếp tục tìm xem có còn sót lại manh mối gì không.”

“Vợ chồng Bạch Dĩnh Chi có thể là mấu chốt...” Lão Vu bổ sung: “Ý tôi là, có thể phải giải quyết bọn họ chúng ta mới có thể thoát ra được.”

Hắn nói ‘giải quyết’, mọi người nghĩ nghĩ rồi liền hiểu.

“Hơn nữa chúng ta phá hủy tế đàn, vợ chồng Bạch Dĩnh Chi không thể nào buông tha cho chúng ta.”

“Nhưng mà chủ đề là ‘giấc mộng của Du Ngộ’, cảnh trong mộng hẳn là thiết kế dựa theo Du Ngộ, nếu chúng ta ‘giải quyết’ bố mẹ hắn thì sẽ không có chuyện gì chứ?” Tống Duyệt có chút lo lắng.

Lão Vu cười nhạo: “Nếu tôi là tiểu thiếu gia, tôi mơ cũng muốn gϊếŧ loại bố mẹ này.”

“Tôi cho rằng vợ chồng Bạch Dĩnh Chi không phải bố mẹ thật sự của Du Ngộ,” Trì Nam vẫn luôn im lặng bỗng nói chuyện, vẻ mặt có chút lạnh lẽo, “Rốt cuộc vợ chồng Bạch Dĩnh Chi chỉ coi hắn là tế phẩm chứ không phải con trai.”

Tiểu Du Ngộ bị sinh ra để làm tế phẩm, nuôi nhốt ở căn biệt thự này. Lưới sắt kiên cố trên cửa sổ và màn sương trắng dày đặc ngoài cửa chính là biểu tượng của việc hắn không được tự do.

Vợ chồng Bạch Dĩnh Chi, người sinh ra và nuôi nấng hắn, cũng chính là người mang đến cho hắn thống khổ cùng trắc trở. Họ chính là khởi đầu cho sự bất hạnh của hắn.

Biệt thự này là một ngục giam và cũng là một hòn đảo cô lập đối với Tiểu Du Ngộ, hắn là một phạm nhân bị lưu đày với cẩ y ngọc thực.

Về điểm này, Trì Nam cũng giống hắn. Trì Nam bị mắc kẹt trong bức tranh và không bao giờ có bất kỳ sự tự do nào.

“Tuy nhiên, nếu chúng ta thực sự muốn làm điều đó…” Tống Duyệt là người mới, cô hơi khó chịu khi nghĩ đến việc gϊếŧ nữ thần thời thơ ấu của mình.

Lão Vu móc ra bao thuốc cùng bật lửa, phát hiện chỉ còn vỏ, đành phải cắn cây tăm xỉa rang cho đỡ them: “Xem tình hình rồi hành động. Nếu chúng ta thật sự làm việc này, các người cũng đừng nhập tâm quá, bọn họ chỉ là NPC do người tạo mộng tạo ra, giống như đánh quái trong game vậy, không cần có gánh nặng tâm lý.”

Tống Duyệt do dự cắn môi một lát rồi gật đầu.

Sau khi thống nhất, mọi người bắt đầu tìm kiếm vũ khí phòng thân trong biệt thự. Hắc Trà, Tống Duyệt, Từ Căng mỗi người cầm một con dao, còn lão Vu lại cầm một chiếc rìu thưởng thức.

Mà Trì Nam lại từ đâu đó tìm thấy một chiếc cưa điện, ôm vào lòng như bảo bối, khiến mọi người đều bất ngờ.

Trì Nam vỗ cưa điện trong lòng: “Tôi kiểm tra rồi, bên trong đầy dầu, có thể hoạt động.”

Hắc Trà: “.....” Sao cậu có vẻ thuần thục thế hả?

Trì Nam đưa cưa điện cho Hắc Trà: “Tôi đổi với anh đi, tôi không nhìn thấy, dùng cưa điện có thể nguy hiểm.”

Hắc Trà cũng không giả vờ khách sáo, sảng khoái cầm: “Cậu yên tâm, nếu thực sự có nguy hiểm, tôi sẽ biểu diễn một màn chém ác linh.”

Sau khi mọi người chuẩn bị xong vũ khí tự vệ, chuông cửa vang lên mà không báo trước.

Động tác của mọi người trở nên cứng đờ, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng họ vẫn không nhịn được, cổ họng khô khốc, trán đổ đầy mồ hôi.

“Là Bạch Dĩnh Chi... trở về sao?” Từ Căng nhẹ giọng hỏi.

Hắc Trà nuốt nước bọt: “Không phải Bạch Dĩnh Chi có chìa khóa sao, sao lại bấm chuông... ?”

Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, cách quãng rất ngắn khiến người ta tê dại.

“Làm sao bây giờ? Mở cửa hay không đây?”

“Cứ chờ một chút đã...”

Cốc cốc cốc!

Thấy không ai mở cửa, ‘người’ ngoài cửa mất kiên nhẫn, từ lễ phép bấm chuông chuyển sang nóng nảy đá cửa, loại đá cửa bằng giày cao gót như này... Sức mạnh và tần suất đã không còn giống con người nữa...

Sắc mặt mọi người xanh mét, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Lão Vu khẽ cắn môi, thanh âm trầm xuống: “Lát nữa Trì Nam mở cửa ra, sau đó liền trốn sau cửa, vạn nhất có gì nguy hiểm... Hắc Trà đứng trước cầm cưa điện, tôi và Từ Căng cầm rìu và dao ngồi xổm hai bên trái phải, Tống Duyệt cũng trốn với Trì Nam, nếu chúng tôi không đối phó được thì hãy ra tay.”

Nói rồi hắn làm động tác ‘OK’, mọi người cầm vũ khí của mình, tay đẫm mồ hôi, cứng đờ gật đầu,

Rầm rầm rầm!

Âm thanh đạp cửa ngày càng to, cửa sắt dày nặng như bị đá biến dạng, tưởng chừng như giây tiếp theo giày cao gót của Bạch Dĩnh Chi sẽ đạp ra dấu trên cửa vậy.

Trì Nam đi đến cạnh cửa: “Cho hỏi ai vậy?”

“Là tôi, tôi quên chìa khóa.” Âm thanh ngoài cửa dừng lại, giọng nói của Bạch Dĩnh Chi bỗng thay đổi, lại dịu dàng như thường ngày.

Mọi người lại hoang mang.

“Được, chờ một chút.” Trì Nam vẫn rất bình tĩnh trả lời.

Lão Vu trao đổi ánh mắt với mọi người, xác nhận tất cả đã sẵn sàng, hít sâu một hơi, vỗ vai Trì Nam ra hiệu mở cửa.

‘Cạch’ một tiếng, Trì Nam mở khóa cửa, sương mù dày đặc tràn vào.

Lúc lão Vu sắp vung rìu lên, Hắc Trà khẽ kêu một tiếng.

“Sao lại … không có ai?”

Ngoài cửa, chẳng có gì ngoài sương trắng.