Chương 2: Cảnh giác

Giọng nói có vẻ hơi non nớt nhưng lại mang ý không cho cãi lại, rõ ràng không vui.

Gió lạnh gào thét, cuốn lá khô từ hành lang lên vài vòng phát ra tiếng xào xạc, càng lộ rõ vẻ yên tĩnh buồn tẻ trong sân, cũng không có người ngoài.

Thời An theo bản năng nín thở đứng thẳng, một lúc lâu sau, thấy Mục Trì Thanh không để ý đến, mới lặng lẽ vỗ ngực một cái nói: “Này cũng quá dọa người đi!”

Nàng nhịn không được nghi ngờ, bộ dạng này của Mục Trì Thanh thật sự có người bắt nạt được hắn sao, lại làm thế nào mà bị áp chế đến năm hai mươi mấy tuổi, bộ dạng này còn không phải là có thù liền báo sao?

Bên kia, Mục Trì Thanh đứng tại chỗ, nhíu chặt mày lại, bờ môi lạnh cóng đến trắng bệch hơi mấp máy, vừa rồi rõ ràng hắn cảm nhận được hành lang có người, vào lúc này đột nhiên lại không thấy, giống như là vô căn cứ vậy.

Tròng mắt hắn tối lại, liếc nhìn cổ tay nhỏ đến mức gập lại có thể gãy, mày càng nhíu chặt lại, trên mặt xẹt qua mấy phần ghét bỏ.

Quá yếu.

Thời An chờ đến mãi lúc Mục Trì Thanh vào phòng mới đi từ sau cây cột ra, vốn dĩ muốn lặng lẽ nhìn một chút xem nhân vật vai ác đang làm cái gì, nhưng nghĩ đến trực giác nhạy bén mới vừa rồi của đối phương, nhất thời bỏ qua chủ ý này.

Nàng ngoan ngoãn đứng ở cửa, để hệ thống giải trừ chức năng ẩn thân, vừa giơ tay lên muốn gõ cửa, cửa lại bị kéo từ bên trong ra, Mục Trì Thanh từ bên trong đi ra, rửa mặt, hai bên lọn tóc còn dính nước.

Hai người đối diện nhau, Mục Trì Thanh cảnh giác lùi lại phía sau một bước, nhíu mày nói: “Ngươi là ai?”

Thời An bị vẻ đẹp làm chấn động, ngây người, sửng sốt mấy giây mới bắt đầu tự giới thiệu: “Ta tên là Thời An.”

Mắt thấy nhân vật vai ác sắp đem cửa đóng vào mặt nàng, vội vàng đem cái cớ đã nghĩ kỹ nói ra: “Ta tới là để giúp ngươi.”

“Gia mẫu ta từng chịu ân huệ của mẫu thân ngươi, luôn nhớ báo ân, chẳng qua là người vẫn luôn không khỏe, năm ngoái qua đời, trước khi lâm chung ủy thác việc này cho ta, mấy lần tìm kiếm mới tìm được ngươi.”

“Ta ở bên ngoài gõ cửa không ai trả lời nên tự tiến vào.”

Sân nhỏ căn bản không có khóa, bình thường dùng một ít đất để chặn, vào lúc này bị đẩy ra một khoảng nhỏ, vừa vặn đủ một người đi vào.

Trước kia cũng không phải không có ai từng tiếp cận hắn, không có ý tốt, suy nghĩ đầu tư một khoản nhìn thử, nhưng cái gì cũng không thay đổi được, hơn nữa người bên cạnh mẫu thân? Hắn trải qua nhiều lần như vậy, làm sao lại không biết trong tay mẫu thân còn có người?

Mục Trì Thanh liếc nhìn cửa gỗ, thoáng nhìn qua bách hoa đồ chỗ vạt áo Thời An, hiện lên ánh sáng nhạt, như bông vàng rắc trên mây, mềm mại lại tinh xảo, thợ làm hoàn toàn không kém với quần áo trong cung.

Nhìn tuổi tác không lớn, mặt đầy ngây thơ, sẽ là người ai phái đến đây?

Nhưng cũng không có vấn đề gì, không thay đổi được cái gì cả.

Trong mắt Mục Trì Thanh xẹt qua một tia châm chọc, thờ ơ với lời Thời An nói, giọng nói lạnh lẽo: “Ta không cần.”

Nói xong liền bắt đầu làm chuyện của mình, hắn rửa mặt xong, chỉnh đốn bản thân cẩn thận, mặc dù không có cái gì để chỉnh đốn, sau đó dọn than gỗ ra chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Trước kia Thời An từng nhìn thấy cách nhóm lửa này trên TV, không phải rất dễ dàng, nhưng Mục Trì Thanh làm vô cùng thuần thục, nàng ghé sát vào nhìn, thấy đối phương không cự tuyệt liền đánh bạo đi theo phía sau hắn.

Lúc đối phương cúi đầu xuống, dây đeo trên cần cổ nhỏ theo động tác lộ ra, Thời An nhìn nhiều hơn hai lần, thầm nghĩ hẳn là khối ngọc bội bị cướp đi theo cốt truyện.

Mục Trì Thanh nhạy bén nhận ra tầm mắt, tròng mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hỏi: “Ngươi muốn?”

“Không, không, ta không cần.” Thời An vội vàng xua tay, nàng cảm thấy Mục Trì Thanh không tin nàng, cẩn thận dò hỏi: “Cái ngọc bội này là mẫu thân người để lại cho ngươi đi, ta nhớ mẫu thân từng nhắc đến, hẳn là rất quan trọng.”

Mục Trì Thanh: “Không quan trọng.”

Thời An: “…”

Nàng nhất thời cứng họng, thật sự không biết nên nói tiếp như thế nào, xấu hổ rời tầm mắt đi, nhìn về hướng ngọn lửa cháy phía trước, thấy đối phương lưu loát đặt ấm sành lên, lấy nước, lại thả một chút không biết là vật gì vào.

Nấu khoảng chừng mười lăm phút, nắp ấm nhỏ bị hơi nóng bốc hơi lên, phát ra âm thanh ùng ục, Mục Trì Thanh dùng khăn bưng ấm sành nóng trên tay, đặt lên trên bàn gỗ duy nhất trong phòng, lại lấy ra một cái chén, dọn ra bắt đầu ăn cơm.

Động tác này Mục Trì Thanh làm cũng không khó nhìn, còn lộ ra mấy phần tự phụ, dù sao cũng là đứa trẻ nhà thế gia, coi như một thời sa sút cũng còn giữ được phong thái lễ nghi.

Thời An cách làn sương bị sắc đẹp hấp dẫn, một cái chớp mắt cũng không dời, quang minh chính đại nhìn lén, đang cảm thấy thỏa mãn trong đầu đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Hệ thống: “Một chút tiến triển cũng không có.”

Thời An: “Cậu đã nói tương lai hắn là đại nhân vật vai ác, làm sao có thể không có lòng phòng bị, không gấp mà, từ từ đi, cậu xem, hắn cũng không đuổi tôi đi.”

Hệ thống không nói gì, một lát sau lại không nhịn được nói: “Nhiệm vụ của ký chủ là công lược hắn, để cho hắn biết phòng thủ, không phải đến xem mặt!”

Thời An: “Tại sao không phải công lược hắn, để cho hắn yêu tôi à?”

Hệ thống: “…”

Thời An cười trong lòng nói: “Tôi đùa thôi, tôi làm sao lại nói chuyện yêu đương với một nhân vật giả tưởng, hơn nữa, nhân vật vai ác mới có mười hai tuổi, giống cậu vậy, còn là một nhóc con ~”

Hệ thống: “…”

Đáng tiếc hệ thống không có thực thể, nếu không nàng có thể thấy được bộ dạng của đối phương, nàng đang bận cười hệ thống, đột nhiên nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng chất vấn.

“Ngươi đang cười cái gì?”