Chương 20: Chờ nàng

Chương 20: Chờ nàng

Hai ngày sau, Thời An lại nằm vào khoang để đi vào trò chơi. Khi hình ảnh lập lòe, thiếu chút nữa nàng bị dọa.

Tiểu vai ác đang đứng dựa vào một cây cột trên hành lang. Hắn đứng ở đối diện nàng, hai ánh mắt chạm nhau, không hiểu sao Thời An có ảo giác bị bắt gặp khi làm chuyện xấu.

Nàng vỗ ngực, suy nghĩ đầu tiên chính là, đáng tiếc lần này không thấy được cảnh tượng đối phương tập võ. Xem ra là hắn cố ý đứng đây chờ nàng.

Thời An trừng to mắt, hai bước chạy nhanh tới, “Ngươi đang chờ ta sao?”

Mục Trì Thanh liếc mắt nhìn nàng, ừ một tiếng. Sau đó, đứng thẳng người, dẫn đầu đi vào trong phòng, nói: “Hôm nay, ta muốn vào núi một chuyến.”

Thời An nghi ngờ, hỏi: “Hôm nay cũng phải đi sao?”

Mục Trì Thanh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi không muốn đi?”

“Muốn chứ.” Thời An gật đầu, nàng cũng không muốn suốt ngày ở trong sân nhỏ, vô cùng nhàm chán. Nhưng mà: “Nhưng hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi cũng muốn vào núi sao?”

Mục Trì Thanh không để ý chút nào, nói: “Cũng chỉ là một ngày bình thường thôi, có gì khác nhau đâu.”

Thời An phản bác: “Đương nhiên là khác rồi. Không phải ta tới đây sao.”

Hình như Mục Trì Thanh bật cười một cái, nhưng xảy ra quá nhanh, Thời An còn không kịp nhìn thấy. Một năm này, hắn đã khám phá toàn bộ ngọn núi Ngọc Hầu này rồi, mang thêm một người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Ở nước Văn Uyên, bởi vì thân phận của hắn, đại đa số nơi đều không thích hợp để đi, điều đó sẽ gây phiền thoái không cần thiết. Chờ một thời gian nữa, chờ khi hắn quay trở lại nước Thịnh. Hắn sẽ không bị nhốt quanh năm trong một cái sân nhỏ như thế này nữa.

Thời An nói: “Nếu không, chúng ta đi dạo phố giống như lần trước thì sao? Hôm nay là ngày sinh nhật, nghỉ ngơi một ngày thì tốt hơn.”

Nàng cảm thấy một năm mới có một ngày sinh nhật, còn phải vào núi hái thuốc. Như vậy cũng quá đau khổ rồi. Mặc dù nhiệm vụ hệ thống yêu cầu tiểu vai ác phải tiến bộ. Nhưng vẫn cần phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý mới đúng.

Đuôi lông mày của Mục Trì Thanh khẽ nhúc nhích. Lần này, hắn thật sự nở nụ cười, nói: “Không phải đi hái thuốc.”

Thời An và hắn hai mắt nhìn nhau một lúc. Đột nhiên, nàng hiểu rõ ý tứ của tiểu phản diện, hai mắt sáng lên. Ngay sau đó, nàng hoan hô nói: “Chúng ta vào núi!”

Hai người ngồi xe ngựa đi về hướng chân núi. Xe ngựa là Mục Trì Thành mượn của một vị lão bá. Thùng xe làm bằng gỗ cũng rất chắc chắn. Có điều, Thời An cũng không vào ngồi, nàng ngồi ở ván trước xe ngựa, buông thõng hai chân.

Mục Trì Thanh ngồi ở phía bên kia. Xe ngựa vốn không lớn, hai người ngồi rất sát nhau. Thời An vốn cho rằng tiểu vai ác sẽ thẹn thùng. Không nghĩ tới, lần này hắn lại vô cùng bình tĩnh.

Thời An liếc nhìn thùng xe trống không, hỏi: “Sao không thấy ngươi mang theo chiếc cung kia?”

Mục Trì Thanh cho rằng Thời An đang lo lắng, nghĩ nàng không thể dùng tiên thuật ở trần gian nên giải thích: “Ngọn núi kia không có động vật lớn, chủ yếu là chim tước và gà lôi, sẽ không bị tập kích.”

Thời An trừng lớn hai mắt: “Vậy ngươi cũng phải mang vũ khí phòng thân chứ. Không phải ngày thường ngươi cũng tay không vào núi như vậy chứ?”

Mục Trì Thanh lật tay, không biết từ đâu lấy ra một thanh đoản đao. Chính là thanh đoản đao trước kia nàng đưa. Chuôi đao bay lên bay xuống hai vòng, chuyển động theo động tác ngón tay của Mục Trì Thanh.

Thời An còn chưa kịp kinh ngạc kêu ra tiếng, đoản đao đã được thu lại, Mục Trì Thanh không quay mặt lại: “Có cái này là đủ rồi.”

Ặc, đây chính là khí thế của đại lão tương lai sao! Tiểu vai ác học được cách ngầu như vậy từ khi nào chứ!

Thời An vô cùng kích động kêu oa một tiếng, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện lỗ tai tiểu phản hiện xuất hiện màu đỏ khả nghi. Nàng vội vàng kìm nén khóe môi đang điên cuồng nhếch lên, cố gắng nuốt nụ cười vào trong bụng.

Lúc này mà cười ra tiếng sợ là muốn lật xe.

Xe ngựa đi được nửa đường. Thời An lấy hai túi thuốc nhỏ đổi từ hệ thống thương thành ra, một cái nhỏ treo ở bên hông. Bên trong có có thảo dược có thể xua đuổi muỗi. Mặc dù hiện tại đã cuối mùa thu nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.

Sau khi Mục Trì Thanh nhận lấy một túi thuốc còn lại cũng không trực tiếp đeo lên. Mà hắn đặt ở chóp mũi rồi ngửi vài cái, sau đó thuận miệng kể ra một loạt thảo dược: “Bách tử, ngải cứu, bạch chỉ, đinh hương, xương bồ……”

Hắn mím môi dưới, nói: “Không cần phải dùng tiên thuật. Ta cũng có thể làm được.”

Thời An nghĩ đến những điều mình đã nói lúc đầu để lừa gạt hắn, vô cùng vui vẻ, xua tay nói: “Yên tâm, chỉ chút việc nhỏ này thì không sao.”

Từ sân nhỏ đến chân núi mất khoảng hơn nửa canh giờ.

Thời An nhẹ nhàng, lưu loát nhảy xuống xe. Lúc này, nàng mới nhận ra một vấn đề. Y phục trên người nàng căn bản không thích hợp mặc vào núi. Mặc dù làn váy không dài đến nỗi quét đất nhưng cũng dài tới mũi giày. Đi đường thì không sao, nhưng vào núi rất dễ dàng bị vướng, móc vào cành cây ven đường.

Cũng may theo tiến độ công lược tiến triển, quyền hạn của Thời An cũng lớn hơn. Thừa dịp tiểu vai ác dừng xe, nàng lưu loát đổi một bộ y phục.

Chờ Mục Trì Thanh trở về thì phát hiện Thời An đã đổi một bộ y phục mới. Màu đỏ vàng như lá phong, dưới ánh sáng mặt trời hơi phản chiếu ánh sáng lung linh. Cũng hơi giống y phục nữ tử mặc cưỡi ngựa nhưng lại mềm mại hơn một chút.

Mục Trì Thanh sửng sốt một chút. Sau khi tỉnh táo lại, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Đáng lẽ ngươi nên bảo ta để xe ngựa lại.”

Vẻ mặt Thời An khó hiểu. Chờ nàng hiểu được ý tứ trong lời của tiểu vai ác, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười. Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng đổi y phục giữa ban ngày ban mặt sao. Nàng vội vàng giải thích: “Là thủ thuật che mắt. Người khác không nhìn thấy được.”

“Ta……”

“Đúng vậy. Ngươi cũng không thể nhìn thấy.”

Lúc này Mục Trì Thanh mới không tiếp tục hỏi nữa.