Chương 28: Lỗi hệ thống

Hai người không tiếp tục nói về ngọc bội nữa, nói đông nói tây một hồi, nhắc đến cuộc gặp gỡ ngày hôm qua, trong lòng Thời An còn sợ hãi, cảm thấy vai ác thật sự quá mạo hiểm, lúc ấy chỉ hơi sai sót thồi là hai người sẽ cùng nhau ngã xuống cái hố đó.

Nàng nói: “Ngươi nên buông tay mới đúng, ta sẽ không làm sao cả, nhiều nhất chỉ là trở về trời thôi.”

Không nghĩ đến vai ác lại quay đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng mà trong sách nói quên mình vì người khác chính là làm chuyện tốt.”

Thời An nhất thời im lặng, trong lòng hoài nghi không phải là mình sẽ uốn cong thành thẳng chứ, thế cho nên vai ác hoàn toàn bị lệch lạc đó chứ? Nàng vừa định uyển chuyển khuyên một câu, một câu “lấy ác chế ác, lấy thiện vì thiện” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy hai mắt vai ác cong lên, hiển nhiên lời vừa rồi nói là đang lừa nàng.

Thời An tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hung dữ nói: “Lần sau nhớ kỹ đó!”

Mục Trì Thanh không nói gì gật đầu, cũng không đáp lại, mãi đến khi Thời An chạm vào cánh tay hắn, hắn mới chậm rãi ừ một tiếng, trầm giọng nói: “Về sau sẽ không.”

Sẽ không để cho nàng gặp loại chuyện như thế này nữa.

Hắn nhìn ra ngoài theo hướng cửa sơn động, mảnh núi rừng này hắn đã tới không chỉ một lần, đường vào núi hôm nay hắn cũng đi qua không chỉ một lần, là con đường nhỏ có phong cảnh đẹp, lại có sơn động không dễ phát hiện, Mục Trì Thanh dùng sức mím môi dưới, sẽ không có lần sau.

Thời An không biết hắn còn nửa lời phía sau chưa nói hết ra, nghe vậy lại vui vẻ lên, không uốn cong thành thẳng là được, sau này vai ác muốn vào con đường quan trường đi làm quan, nàng sẽ không hy vọng kết cục cuối cùng của đối phương là trung thần bị tàn hại, phải học được cách tự bảo vệ mình.

Tuy nói là cuối mùa thu nhưng thời gian trên núi thấy mặt trời mọc sớm hơn so với những nơi khác.

Thời An quấn cái áo ngoài không thuộc về mình, ngồi ở bên ngoài sơn động, một một hơi rồi lại hít một hơi, Mục Trì Thanh đi từ trong sơn động ra, đem trà nóng trong tay đưa qua, sau đó ngồi xuống dựa gần vào nàng.

Cái sơn động này tuy không ở trên đỉnh núi nhưng tầm nhìn vô cùng trống trải, trước mặt không có bất kỳ cái gì che đậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy biên giới vô tận xa xôi, cũng không biết vai ác làm như thế nào mà phát hiện ra.

Hơi nóng trong chén trà bốc lên, lượn lờ ở phía trước, Thời An nhẹ nhàng vẫy tay quạt, mặt trời ở nơi này chớp mắt một cái đã hiện ra đường chân trời, giống như một viên ngọc hồng lựu cực phẩm với ánh sáng ấm áp.

Ngay sau đó, Thời An thấy hoa mắt, đăng xuất trò chơi.

Nàng còn đang đắm chìm trong nháy mắt mặt trời vừa mọc, nhắm mắt lại chờ vài giây mới thoát ra khỏi khoang trò chơi, chậm rãi ngồi dậy, mở điện thoại ra, màn hình hiển thị thời gian lúc này, rõ ràng chỉ nhiều hơn một chút so với thời gian bình thường nàng dùng mà thôi.

Thời An không tắt đi theo trình tự trước mà gõ gõ hậu trường, hỏi: “Trò chơi kết thúc cập nhật rồi sao?”

Hệ thống có ý đồ giả chết, lừa dối cho qua, lại bị cô lấy mấy chữ “công tác kém cỏi kiến nghị hủy bỏ” này phải chạy ra, ở trong trò chơi, cô không so đo nhiều, không đại biểu ra khỏi trò chơi cũng không so đo: “Nói đi, sao lại thế này? Có phải cậu làm việc sai hay không?”

Hệ thống kỳ kèo một lúc, xấu hổ cúi đầu: “Tôi quên mở chế độ bảo vệ.”

Nói xong, lại nhanh chóng bổ sung nói: “Nhưng mà, ký chủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện xảy ra trong trò chơi sẽ không ảnh hưởng không đến thế giới hiện thực.”

Thời An giật giật mắt cá chân, quả thật không có bất kỳ cái gì khác thường, trên người cũng không có cảm giác mệt mỏi, rõ ràng là vô cùng nhẹ nhàng.

Cô nhíu mày lại, xụ mặt tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao tôi lại ở lâu hơn một ngày?”

Hệ thống nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ là hai ba giờ thôi.” Dưới cái nhìn chằm chằm của cô, nó vội vàng sửa miệng, thề nói: “Thật sự là trò chơi cập nhật, ký chủ không tin thì có thể kiểm tra phiên bản trò chơi.”

Phiên bản trò chơi được viết phía sau nền giao diện, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, Thời An liếc nhìn, một số số liệu cuối cùng quả nhiên nhiều hơn một số so với lúc trước.

Tay cô chỉ lắp trò chơi, hỏi: “Có phải cậu còn có chuyện gì gạt tôi chưa nói hay không?”

Hệ thống: “…”

Thời An: Tôi biết ngay mà!

Tuy rằng hệ thống không có thật thể nhưng nó vẫn cảm giác được sau cổ chợt lạnh, nó có ý đồ muốn trốn tránh, nhỏ giọng ậm ờ nói: “Lần tới sẽ bị lỡ mất một năm.”

Thời An nhíu mày: “Có ý gì?”

Hệ thống căng da đầu nhỏ giọng giải thích: “Lần tiếp theo tiến vào trò chơi, tuyến thời gian sẽ nhảy qua một năm.”

Thời An phiên dịch ý tứ của nó một chút, xác nhận nói: “Cậu nói là, lần sau nếu như tôi lại tiến vào trò chơi là sẽ tới sinh nhật mười tám tuổi của vai ác?”

Hệ thống gật đầu, nịnh nọt lấy lòng khen nói: “Năng lực lý giải của ký chủ thật tốt.”

Thời An xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, đây là do nguyên nhân gì tạo thành?”

Hệ thống cúi đầu, chậm rì rì nói: “Cập nhật tạo ra BUG.”

Nói xong, nó dừng lại, thật cẩn thận thăm dò: “Ký chủ, cô còn muốn tiếp tục trò không?”

Thời An do dự, bỏ qua một năm cũng không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là cô không nói trước được với vai ác, đối phương có thể sẽ cho rằng về sau cô sẽ không tới nữa hay không?

Tuy rằng chỉ là một trò chơi, hơn nữa còn là phiên bản thử nghiệm, cuối cùng đến lúc phát hành có giữ nguyên thiết lập nhân vật này của Mục Trì Thanh hay không cũng không biết, nhưng mà không hiểu sao cô không muốn cứ như vậy mà kết thúc.

Thời An suy nghĩ vài giây, dưới sự thấp thỏm lại chờ mong nhìn chăm chú của hệ thống, cô quyết đoán offline một giây, làm nó lo lắng hãi hùng đi.

***

Bên kia, trên mỏm đá ngoài sơn động.

Người vốn dĩ còn đang ngồi ở bên cạnh lại đột nhiên biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một chén trà đặt cẩn thận trên mặt đất, hơi nóng của chén trà bốc lên, chờ đợi có người nâng lên.

Mục Trì Thanh quay đầu lại, tầm mắt dừng lại một lát, khóe môi hơi mím lại, xẹt qua một đường cung, hắn duỗi tay đoạt lấy chén trà, đầu ngón tay mơn trớn độ ấm lưu lại trên vách chén, trầm mặc uống một ngụm.