Chương 35

Chương 35

Đó là đồ mà nàng có nhiều nhất trong cửa hàng, Thời An hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ muốn cái này, theo bản năng nhíu mày lại, một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”

Mục Trì Thanh nói: “Còn thừa lại, chờ sang năm……”

Thời An mím môi, rũ mắt, lần đầu cắt ngang hắn nói: “Mục Trì Thanh, ta nói lại, lần sau ta nhất định sẽ đến.”

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ta biết.”

Mí mắt Thời An giật giật, nghe hắn tiếp tục nói: “Chỉ là ngày mai ta sẽ phải về nước Thịnh, núi cao sông dài, đường xá không tiện.”

Trong tầm mắt, một bàn tay to xương khớp rõ ràng nắm lấy ống tay áo nàng, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, mang theo vài phần làm nũng lấy lòng, Mục Trì Thanh khẽ mỉm cười, hỏi: “Nàng tức giận à?”

Gương mặt Thời An ửng đỏ, bụm mặt rầu rĩ nói: “Không có.”

***

Sau khi Thời An rời khỏi trò chơi. Cô không rời đi luôn mà gọi hệ thống ra ngoài.

Cô nói thẳng suy nghĩ trong đầu, nói: “Lần trước trò chơi cập nhật. Tôi bị lỡ thời hạn offline cho nên ở lâu thêm trong trò chơi mấy giờ. Sau khi ra khỏi trò chơi, tuy rằng thời gian lâu hơn trước đây nhưng cũng không có sự khác biệt là mấy. Nói như vậy, có phải là không hạn chế số ngày tôi ở trong trò chơi nữa rồi không?”

Thời An hỏi xong. Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy hệ thống trả lời. Rõ ràng là đang giả chết. Cô dứt khoát ấn vào nút gỡ cài đặt, gõ vào một bên, công khai đe dọa.

Hệ thống nghẹn một lúc, không tình truyện trả lời, ấp úng nói: “Về lý thuyết có thể là như vậy.”

Thời An nhíu mày, hỏi tiếp “Cho nên?”

Hệ thống do dự một lúc, nói: “Trò chơi còn chưa phát triển đến bước này. Cưỡng ép ở lại trong trò chơi sẽ dẫn đến số liệu không ổn định.” Nói xong nó lại cố gắng cứu vãn: “Nhưng chờ sau khi chính thức ra mắt là có thể làm được!”

Thời An mím môi dưới, trong lòng có chút tiếc nuối. Cô vốn định nói nếu có thể thì lần sau có thể ở lâu thêm mấy ngày. Dù sao, không bao lâu nữa cô cũng sẽ hoàn thành trò chơi, coi như chuẩn bị trước để nói lời tạm biệt.

Có lẽ là vì thời gian Thời An im lặng rất lâu. Hệ thống cảm thấy sau gáy có chút tê dại, nó cười lấy lòng, nói: “Nếu ký chủ thật sự muốn ở thêm mấy ngày. Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp.”

Thời An nhướng mi, “Nói đi.”

Hệ thống nói: “Tuy rằng không thể thiết lập thời gian offline nhưng có thể thay đổi phạm vi nhỏ thời gian đăng nhập, ký chủ có thể lựa chọn đăng nhập sớm hơn.”

Thời An: “Có thể sớm hơn bao lâu?”

Hệ thống: “Tối đa ba ngày.”

Thời An có chút động tâm. Nhưng bởi vì lần trước hệ thống không đáng tin cậy, cô hỏi thêm một câu: “Xác định không có vấn đề gì chứ?”

Hệ thống thề nếu có vấn đề sẽ tự động gỡ bỏ: “Khẳng định không có!”

Thời An tin tưởng, một trí tuệ nhân tạo lấy việc tháo gỡ làm tiền đặt cược để thề. Cô làm gì có lý do để không tin đâu.

Sau khi hỏi xong, Thời An mở khoang trò chơi ra, ngồi dậy. Cánh tay đột nhiên nổi da gà, cô tăng điều hòa lên hai độ. Hẳn là do cô mới từ sơn cốc cuối thu đi ra nên vẫn còn hơi lạnh.

Đêm đó Thời An mơ một giấc mộng. Cô mơ thấy mình và vai ác ở sơn cốc ngắm sao. Kết quả trời lại mưa to, cả hai người đều bị ướt sũng như gà rơi vào nồi canh. Cô không nhịn được hắt hơi một cái, giật mình tỉnh tại từ trong mộng. Lúc này cô mới phát hiện mình đá chăn xuống mất rồi.

Thời An xoa chóp mũi, tiếp tục nằm xuống ngủ, kết quả ngày hôm sau lại bị cảm lạnh.

Mùa hè bị cảm lạnh không nhanh khỏi được. Thời An phải ở nhà tĩnh dưỡng gần nửa tháng mới hoàn toàn khỏi. Cũng may tốc độ thời gian trong trò chơi và bên ngoài không giống nhau, nếu không cô sẽ lại lỡ hẹn lần nữa.

Hệ thống vang lên một hồi: “Ký chủ, đã lâu cô không online rồi.”

Từ sau khi trò chơi cập nhật, Thời An phát hiện hệ thống đã hoàn toàn thay đổi, hình tượng ban đầu đã biến mất không còn sót lại chút gì, phong cách cũng trở nên ngốc nghếch hơn.

Có điều chút thay đổi này không ảnh hưởng tới toàn cục. Chỉ cần hỗ trợ người chơi tốt thì chính là một hệ thống tốt.

Thời An dặn dò nói: “Thời gian đăng nhập sớm hơn ba ngày, đừng quên mở ẩn thân cho tôi.”

Hệ thống làm thủ thế OK.

Bởi vì địa điểm đăng nhập là thư phòng của Mục Trì Thanh, Thời An bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Nàng thở nhẹ một hơi, lặng lẽ mở mắt ra nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Đập vào mắt nàng là bút viết và chặn giấy đặt ở trên bàn dài, sau bàn còn một kệ sách chứa đầy những quyển sách về kinh, sử, tử, tập, không khác thư phong ở cổ đại trong tưởng tượng của nàng là mấy.

Bởi vì thời gian đăng nhập vào sáng sớm, Thời An nhìn thư phòng vắng vẻ. Nàng thầm nghĩ, có lẽ vai ác còn đang nghỉ ngơi, cũng có thể không phải, có lẽ đã dậy sớm luyện công rồi.

Nhìn bày biện trong thư phòng, có lẽ một năm nay khi quay trở lại nước Thịnh vai ác sống tương đối tốt. Thời An đi đến trước bàn, muốn xem gần đây Mục Trì Thanh đang làm cái gì. Nhưng chữ viết trên giấy Tuyên Thành có chút phức tạp, nàng còn chưa kịp đọc kĩ đã nghe thấy tiếng động truyền tới từ bên ngoài.

Thời An bước nhanh ra khỏi bàn, ánh mắt nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh thư phòng. Ánh mắt nàng dừng lại ở trên ghế thái sư của đối phương. Nàng mới vừa ngồi xuống, cửa phòng đã bị người mở ra từ bên ngoài, chủ nhân thư phòng bước vào từ bên ngoài.

Thời An ngước mắt, không khỏi sửng sốt. Mới mấy ngày không gặp, khí chất trên người vai ác lại thay đổi, đường nét khuôn mặt vẫn tinh xảo như cũ. Chỉ là so với khi ở nước văn uyên thì càng thản nhiên hơn, tựa như rồng về biển, hổ trở lại rừng.

Nàng chớp mắt vài cái, ỷ vào hiệu quả ẩn thân chưa hết, ánh mắt di chuyển không ngừng trên người hắn.

Vai ác đi đến trước bàn, giơ tay vuốt ve giấy Tuyên Thành. Tựa hồ hắn muốn tiếp tục công việc ngày hôm qua, chờ ngồi xuống thì có gã sai vặt đi vào dâng trà. Thời An thấy hắn cũng không uống, chỉ nhìn chăm chú, sau đó gọi người hầu phân phó: “Lại pha thêm một chén khác tới đây.”

Nàng không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ, khi nào thì phản diện lại bắt bẻ như vậy?