Chương 42: Lễ cập quan

Thời An nắm lấy tay của Mục Trì Thanh nhìn vài lần, vừa lòng gật gật đầu. Khi nàng nhìn thấy nó trong cửa hàng thì đã cảm thấy vai ác đeo lên nhất định sẽ rất đẹp, cũng không biết cửa hàng đánh giá giá trị của vòng tay này như thế nào hay có lẽ nó thật sự có thể buff thêm cho nhân vật, nói tóm lại là nàng đã tốn hơn phân nửa điểm tích phân để mua nó.

Mục Trì Thanh nhìn về phía Thời An, gương mặt nàng tươi sáng, đầy ý cười, đôi môi cong lên như đang có tâm trạng rất tốt. Trong lòng Mục Trì Thanh khẽ động, hắn thử nói: “Lần sau, sang năm, nàng cũng có thể tới sớm được không?”

Nói xong dừng một chút, lại thêm một câu nói: “Sang năm có thể ta sẽ làm lễ cập quan.”

Thời An nghĩ cũng chưa nghĩ đã gật đầu đồng ý rồi: “Được.”

Nàng vừa mới xem qua tiến độ công lược, chỉ còn kém một chút là có thể lấp đầy: “Sau lễ cập quan, nhiệm vụ tiên quân giao cho ta sẽ hoàn thành rồi. Ta còn nghĩ rằng còn phải chờ thêm một chút nữa đấy.”

Thời An vô cùng vui vẻ chia sẻ tin tức tốt này với vai ác, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của đối phương lập tức trở nên khó coi.

Nàng nhanh chóng ôm Mục Trì Thanh một cái, vui vẻ nói: “Ngươi thật sự quá tuyệt vời!”

Thời An khen rất thật lòng, nàng tự nhận là trong toàn bộ trò chơi công lược này bản thân hầu như không làm cái gì cả, sở dĩ Mục Trì Thanh đi vào chính đạo, tiền đồ bằng phẳng hoàn toàn bởi vì bản thân của hắn đủ tài giỏi.

Suy nghĩ của Mục Trì Thanh còn dừng lại trong những lời nói gần như tạm biệt của Thời An, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng ôm một cái giống như bị một đám mây mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy.

Dưới ánh mắt sửng sốt của hắn, chuỗi hạt chạm qua mu bàn tay truyền đến vài phần cảm giác lạnh lẽo, Mục Trì Thanh nhanh chóng che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Không sao cả, hắn còn thời gian một năm để làm chuẩn bị, còn kịp.

*

Tâm trạng cả ngày hôm nay của Thời An vô cùng tốt, vai ác tựa như cũng rất vui vẻ. Từ sau khi rời khỏi tháp cổ, hai người đi dạo quanh trên con đường chính của kinh thành Đại Thịnh và cuối cùng còn đi ăn một nồi lẩu.

Trước khi rời đi, Thời An nghiêm túc bảo đảm: “Sang năm ta nhất định sẽ tới sớm.”

Sau khi ra ngoài từ trong trò chơi, Thời An nhịn không được cười một cái, vai ác cố ý nhắc tới lễ cập quan là đang làm nũng với cô sao?

Tuy nhiên nó cũng thật sự có hiệu quả, cô thật sự đau lòng. Tuy nói rằng lễ cập quan của đàn ông cổ đại thường được làm vào khoảng hai mươi tuổi, nhưng có một vài người trong tông tộc thế gia, vì để sớm có thể vào triều làm quan nên làm đã làm lễ cập quan trước.

Mấy năm nay Mục Trì Thanh sống ở nước Văn Uyên, đương nhiên là sẽ không có người làm chuyện này cho hắn. Sau khi trở về lại không được người trong nhà coi trọng nên vẫn luôn kéo dài tới hai mươi tuổi, chắc là sợ cô từ chối cho nên mới hỏi xong rồi lại thêm chuyện lễ cập quan.

Sau khi Thời An đi ra từ trong khoang trò chơi thì ở trên điện thoại di động hẹn báo thức vào ba ngày sau.

Tuy nói còn có một lần nữa thì hoàn thành nhiệm vụ công lược nhưng Thời An cũng không muốn kéo dài. Cũng không biết là thiết kế nhân vật của Mục Trì Thanh có còn giữ nguyên ở trong phiên bản phát hành chính thức không?

Thời An múc một muỗng kem, đăng nhập máy tính chuẩn bị tìm kiếm vị họa sĩ kia một chút nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được gì, ngay cả tên của họa sĩ cũng không biết nữa.

Cô ngậm cái muỗng, khó hiểu suy nghĩ, chẳng lẽ người này là loại người sợ xã hội cấp bậc tro cốt sao, sống tách biệt xã hội đến mức ngay cả giao lưu trên internet cũng cắt đứt luôn sao?

Không chỉ là họa sĩ, Thời An chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm công ty game một lần. Lúc này cô lại thật sự tìm thấy một chút thông tin, tuy nhiên đối phương giống như không hề có ý định muốn tuyên truyền, chỉ có một tài khoản chính thức trống rỗng, ảnh đại diện cũng là loại hình mặc định.

Nghĩ đến trước khi đăng nhập vào trò chơi bản thân có ký thỏa thuận bảo mật, Thời An thầm nghĩ bây giờ ngành sản xuất trò chơi cạnh tranh kịch liệt như vậy sao, công tác bảo mật cần làm đến mức như vậy sao?

Cô múc muỗng kem cuối cùng trong hộp nhỏ, quyết định từ bỏ tiếp tục tìm kiếm. Dù sao chờ khi trò chơi tiến vào giai đoạn tuyên truyền thì các loại tin tức sẽ tự động xuất hiện.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Thời An online đúng giờ.

Hệ thống hiếm khi dịu dàng cho cô một cái ôm tình yêu: “Cố lên, chúc cho chuyến công lược cuối cùng của ký chủ thành công!”

Trong lúc hoảng hốt, Thời An vậy mà cảm thấy có hơi thụ sủng nhược kinh, nhất định là lúc trước gặp phải CPU của hệ thống! Cô xoa nắn hệ thống không khí vài lần, thề son sắt bảo đảm: “Được rồi, còn không phải là phần thưởng công nhân tốt nhất thôi sao, chờ tin tức tốt của tôi đi!” (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)

Địa điểm đăng nhập vẫn là thư phòng lần trước, tuy nhiên lúc này khi nàng nhìn thấy vai ác thì đối phương đang sửa sang lại áo mũ, đưa lưng về phía nàng.

Thời An mím môi yên lặng không tiếng động đến gần, còn chưa chạm vào thì thấy động tác của vai ác ngừng lại, nhưng lại không quay đầu lại, giống như cố ý đợi nàng. Thời An chán nản bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Tại sao mỗi lần đều bị ngươi phát hiện thế?”

Mục Trì Thanh xoay người lại, trong giọng nói mang theo ý cười, “Chắc là do ta vẫn luôn chú ý cho nên chỉ có một chút khác biệt là nhận ra ngay.”

Hắn nắm tay Thời An, ngồi xuống trên ghế, nói: “Ta vừa mới pha trà xong.”

Lúc này Thời An mới phát hiện trong thư phòng rất ấm áp, không giống như thời tiết cuối thu chút nào, vai ác đốt lò sưởi lên trước, chuẩn bị nước trà, khó trách lại ở trong thư phòng chờ nàng. Thời An cảm thấy ấm áp trong lòng, ngửa đầu lên nhìn hắn rồi hỏi: “Hôm nay không có việc gì làm sao?”

Đang nói thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa.

Mục Trì Thanh hơi nhíu mày lại khó có thể nhận ra, “Nói.”

Gã sai vặt cách cửa thư phòng nói bằng giọng điệu cung kính: “Công tử, lão tổ tông mời ngài đến sảnh chính một chuyến. Người ở trong cung đã tới.”

Mục Trì Thanh ngẩng đầu lên, giọng nói thản nhiên nói: “Ta biết rồi, đi xuống đi.”