Chương 6: Vì sao chọn ta?

Ngón tay Mục Trì Thanh giấu ở trong ống tay áo chậm rãi đè đốt ngón tay lại, ngẩng đầu, nhìn nàng: “Vì sao lại chọn ta?”

Đương nhiên là bởi vì người lớn lên đẹp mắt, thiếu chút nữa là nàng buột miệng nói ra, nhanh chóng nuốt xuống, vô tội lắc đầu: “Là tiên trưởng chọn ra người được chọn, ra cũng không hiểu được.”

Cũng may Mục Trì Thanh không cố chấp với vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Trên trời một ngày nhân gian một năm, cho nên một năm ngươi chỉ có thể tới một ngày?”

Đối phương tự giúp nàng che giấu, nào có đạo lý không nhận, Thời An gật đầu, nhìn về phía đối diện, thiếu niên mười ba tuổi đang cố gắng bày ra gương mặt nghiêm túc, đáng tiếc khuôn mặt còn tồn lại vài phần trẻ con, ngũ quan lại quá mức đẹp đẽ, không đáng sợ như người được thiết kế trong ảnh.

Nàng lặng lẽ chớp mắt, thử thương lượng: “Vậy về sau sinh thần hàng năm của người ta đều tới, có được hay không?”

Thoáng nhìn bộ dạng thờ ơ của vai ác, chớp mắt một cái, lại đáng thương nói thêm một câu: “Ta cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ.”

Mục Trì Thanh không dao động nhìn nàng một cái, mặt vô cảm suy nghĩ, nếu như chỉ có một ngày, vậy hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có đi chính đạo hay không cũng là do hắn quyết định, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển: “Người không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của ta.”

“Ừm.”

“Không thể ở lâu.”

“Được.”

“Không thể đột nhiên rời đi.”

“Được.”

Mục Trì Thanh buông ngón tay ra, đốt ngón trỏ bị ấn đến trắng bệch đang khôi phục một chút, sắc mặt không còn lạnh như lúc vừa rồi nữa, hiển nhiên đã hài lòng với câu trả lời của nàng, gật đầu nói: “Ngươi có thể ở lại.”

Thời An không hiểu sao lại cảm nhận được một chút khách sao trịnh trọng từ trong lời nói này, nàng không thèm để ý quơ quơ đầu, nam chính và vai ác đều là Long Ngạo Thiên mà, có cái gì kỳ quái đâu.

Đôi mắt nàng cong lên, khen: “Ngươi thật tốt, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ khen người thật nhiều trước mặt tiên trưởng.” Quay về khoang trò chơi online chính thức, nàng chắc chắn sẽ đánh giá năm sao cho thiết lập nhân vật này.

Sợi nhung trên búi tóc theo động tác khẽ rung động, Mục Trì Thanh nhìn hai lần, cảm thấy có chút phiền não, mím môi đi ra từ bên bàn, đồng thời im lặng không lên tiếng lấy chén trà đi.

Thời An đi theo sau lưng hắn, mới vừa được cho phép, giờ phút này nàng tràn đầy tự tin, thấy hắn sắp ra ngoài viện liền đuổi theo hỏi: “Ngươi muốn đi làm gì?”

Mục Trì Thanh: “Ta muốn ra ngoài.” Đi được vài bước lại dừng lại, nói: “Ngươi muốn đi thì đi cùng.”

Thời An cong môi lên, đi theo.

Nơi Mục Trì Thanh ở là thủ đô nước Văn Uyên, cách vị trí hoàng cung không xa, chủ yếu là tiện giám sát và canh giữ, nhưng mà dựa vào thực lực suy yếu của nước Thịnh bây giờ, con tin là Mục Trì Thanh này giá trị cũng không lớn cho nên mới bị ức hϊếp thế này.

Đi ra ngoài đương nhiên là không có xe ngựa, toàn dựa vào hai chân, Văn Uyên cũng không hạn chế hắn tự do ra ngoài, đại khái là cảm thấy hắn cũng không chạy được, dù sao sau khi nước Thịnh đem người đến cũng hoàn toàn không quan tâm.

Mục Trì Thanh chỉ mặc mỗi áo khoác màu xanh đen cũ ở bên ngoài, cả người xám xịt, so với lái buôn ở hai bên đường phố không khác gì nhau, hoàn toàn chỉ dựa vào khuôn mặt, đáng tiếc hắn chỉ lo vùi đầu đi bộ, hoàn toàn không ngẩng mặt lên cho người ta nhìn.

Ban đầu Thời An còn thấy khắp nơi mới lạ, qua một lúc liền ý thức được không đúng, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Có phải những người khác đều không nhìn thấy tôi hay không?”

Hệ thống: “Nhìn thấy, nhưng mà đối tượng nhiệm vụ của cô chỉ có một, cho nên những người khác sẽ theo bản năng xem nhẹ cô.”

Có thể bớt việc như thế, khó trách lúc trước ở trong vườn cũng không có hạ nhân nào cản nàng, nghĩ vậy, Thời An ngừng lại một lát, bất tri bất giác nói: “Cho nên có phải vai ác đã nhìn ra từ lần trước hay không?”

Nàng hơi mang hoài nghi nhìn bên cạnh, thân hình vai ác đơn bạc, chóp mũi đông lạnh thành màu đỏ, cổ tay y phục bởi vì hơi ngắn cho nên lộ ra nửa cánh tay, còn không to bằng cổ tay nàng.

Haizz…

Dù sao bây giờ đối phương cũng cho rằng nàng từ trên trời xuống.

Hai bên đường phố cứ cách một khoảng lại có thể thấy vài lái buôn, có gian hàng còn đang nóng hôi hổi, nhìn liền biết là bán thức ăn, đáng tiếc cửa hàng không đổi được bạc.

Lúc đi ngang qua một sạp bán bánh hấp, Mục Tri Thanh ngừng lại, mò ra mấy đồng tiền, để cho lão bán bánh hấp gói lại hai cái, Thời An còn cho rằng là vai ác đói, còn vui vẻ suy nghĩ đối phương có thể cho mình một cái hay không, chỉ thấy vai ác đem gói bánh bọc lại nhét vào trong ngực, một chút ý định ăn cũng không có.

“…”

Bước chân Mục Trì Thanh không ngừng lại, càng đi càng lệch, quần áo người ven đường cũng càng trở nên tùy tiện, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai câu mắng chửi khó nghe, Thời An tò mò hỏi: “Đang đi đến nơi nào vậy?”

“Từ An Đường.”

***

Thật ra Từ An Đường chính là mấy gian nhà trống trải, miễn cưỡng được coi như là che mưa chắn gió, để cho lưu dân ăn mày không nhà ở buổi tối sẽ đến, tránh bị quân lính tuần tra bắt được.

Ban ngày Từ An Đường dường như không có người ở, chỉ có một ông lão không nhúc nhích được ăn mày giữ lại chỗ này, kéo dài hơi tàn chờ chết, góc tường loang lổ không chịu nổi, dính không biết bao nhiêu dơ bẩn.

Mục Trì Thanh không đi vào, vòng qua cửa trước, đứng ở phía sau tường đất cạnh bếp một chút thì có một ăn mày giật mình thò đầu từ bên trong ra, trợn tròn mắt nhìn xung quanh hai vòng, đảm bảo phía sau không có người, nhanh chóng chạy tới, nhận lấy bánh hấp nhét vào trong miệng, ăn ngấu nghiến nửa cái, thiếu chút nữa làm bản thân bị sặc.

Thời An nhìn hắn ta chật vật nuốt nửa cái bánh mới luyến tiếc liếʍ ngón tay, đem nửa cái còn lại nhét vào trong quần áo, hướng về phía Mục Trì Thanh gọi một tiếng tiểu công tử, cười chào một tiếng.

Ở trong lòng Thời An thầm nói với hệ thống: “Không hổ là đại vai ác tương lai, lúc này mới bao lớn mà đã bắt đầu bồi dưỡng người của mình rồi, lợi dụng ăn mày thu thập tin tức cũng là một cách, hơn nữa giá vốn thấp nhất, lại không dễ dàng bị người khác phát hiện, nếu đi con đường chính đạo, sau này cả đời tuyệt đối là người tài, lưu danh sử sách.”