Chương 3

Đình Khanh vẫn còn nhớ như in ngày Lâm Trì chết.

Lâm Trì từng nói y rất sợ đau. Ngày Đình Khanh moi tim không biết y đau đến mức nào? Sau khi Lâm Trì chết, hắn mới nhận ra.

Bản thân đây là làm đúng hay sai?

Hắn ôm nhục thân của y đặt ở hầm băng. Ôm hôn thân y không biết bao nhiêu lần. Nhớ nhung đau khổ biết bao nhiêu.

Nhìn Diệp Phi vui vẻ hằng đêm với đám người đó.

Hắn biết hắn sai rồi, hắn hối hận rồi.

Đình Khanh phát điên luyện Hoàn Hồn Đan, muốn y hồi sinh.

Nhưng trễ rồi, thần hồn của Lâm Trì đã phân tán, tìm không thấy, thật sự không tìm thấy.

Hắn làm mất Lâm Trì của hắn rồi.

Cho tới khi nhìn thấy gương mặt giống Lâm Trì xuất hiện.

Bên ngoài ra vẻ đạo mạo bình tĩnh, ai biết được bên trong hắn kích động thế nào.

Lúc cảm nhận được người sau lưng mình, hắn kích động đến phát run.

Chạm rồi, Lâm Trì chạm vào hắn rồi.

Tâm của không hắn tịnh, dẫn tới linh khí rối loạn, kiếm khí chao đảo sắp ngã.

Nhưng hắn chẳng quan tâm.

Lâm Trì đang ôm hắn, sau ngần ấy năm, Lâm Trì trở lại bên hắn rồi.

----------

Lâm Trì thoáng giật mình chốc lát.

Tại sao phát hiện nhanh thế. Hay ghê. Nếu hắn thật sự biết thì sẽ có vẻ mặt gì?

Lâm Trì: "Vâng?"

Đình Khanh: "Là Lâm Trì thật sao?"

Lâm Trì: "Đồ đệ tên Lâm Trì."

Nhận ra chưa. Ta là đại đồ đệ của ngươi đó. Sư tôn nhớ ra không?

Đình Khanh: "Đại bàng muốn gặp chim sẻ."

Lâm Trì: "Chim sẻ bận bắt sâu."

Lưng Lâm Trì chợt lạnh.

Đây là ám hiệu của y và Đình Khanh.

Lúc nảy lỡ miệng rồi!

Không không, không nghĩ ra lý do biện giải!

Tâm Lâm Trì mang quỷ, chột dạ khẽ nhìn Đình Khanh.

Chỉ thấy hắn đứng thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm y.

Ba bước...hai bước...một bước

Đình Khanh đứng trước mặt Lâm Trì.

Đình Khanh quả thật rất cao nha. Y chỉ cao đến vai hắn.

Lâm Trì cảm thán.

Nhưng chưa đến hai giây. Mặt Lâm Trì bị cưỡng chế ngẩng lên, bàn tay Đình Khanh giữ lấy mặt y.

Môi y áp lên cánh môi lạnh lẽo của Đình Khanh.

Lâm Trì còn chưa kịp phản ứng, lưỡi Đình Khanh đã chui tọt vào miệng y, ra sức mà liếʍ mυ"ŧ. Trong cơn hoảng loạn, y chỉ biết nắm chặt cánh tay đang giữ mặt mình.

Lâm Trì: "S..sư tôn..."

Y hốt hoảng đến cắn trúng lưỡi. Mùi tanh ngọt của máu tràn ngập khoang miệng.

Lúc này Đình Khanh mới dừng nụ hôn, nhẹ nhàng liếʍ láp môi y.

Ánh mắt dán chặt vào Lâm Trì, như khiến người ta cảm giác bản thân là cố nhân trong mắt hắn, nằm trên đầu quả tim của hắn.

Lâm Trì bị hôn đến ứa nước mắt mà thở gấp, gương mặt chứa biết bao nhiêu phong tình. Giống như động vật nhỏ bị ức hϊếp.

Đình Khanh bế y ngự kiếm. Vừa đến phòng, hắn như thú hoang đem y vồ lên giường.

Lâm Trì hốt hoảng: "Sư tôn, ta bẩn, ta bẩn lắm, mau thả ta ra."

Đình Khang không nói, chỉ kéo thắt lưng của y xuống. Lâm Trì hoảng sợ.

Đây là làm cái gì? Đáng sợ quá, sư tôn phát điên rồi!

Chẳng lẽ sư đệ bỏ bê hắn, hắn liền đem y làm công cụ giải tỏa?!

Cứ tưởng Đình Khanh sẽ tiếp tục, nhưng hắn hôn nhẹ môi y, sau đó chỉ bế y vào thùng tắm.

Đình Khanh: "Tắm rửa cho sạch sẽ, ta chờ ngươi." Hắn nói xong liền ra ngoài. Thật giống lúc nảy người như hổ đói vồ mồi không phải là hắn.

Lâm Trì chậm rãi suy nghĩ.

Đừng nói hắn yêu y rồi? Hay là có du͙© vọиɠ muốn giải tỏa?

Thật sự không xong rồi. Lần này y chỉ còn một cái mạng, thật không dám liều mình.

Người ta xuyên sách có bàn tay vàng. Còn y có não úng.

Chuyện này y không rõ. Bước tiếp theo cũng không biết nên làm gì.

Đình Khanh hôn y, hắn nằm trong hậu cung của sư đệ, mà sư đệ lại là nhân vật chính vạn nhân mê.

Đây có thể coi là y đắc tội con của Thiên Đạo hay không?

Sau đó sẽ có báo ứng trừng trì gì đó?

Đến khi y tắm xong, liền muốn mau mau chạy khỏi đây, hiện tại không biết y sẽ chết khi nào.

Mắt thấy sắp ra khỏi đình viện của Đình Khanh, liền bị một kết giới ngăn lại, sau lưng truyền tới tiếng nói.

Đình Khanh: "Lâm Trì, ngươi muốn đi đâu?"

Đình Khanh bước tới ôm sau lưng Lâm Trì. Cảm nhận được lòng ngực ấm áp phía sau, Lâm Trì căng thẳng không thôi. Lâm Trì: "Bây giờ ta từ chối nhận sư tôn còn kịp không?"

Đình Khanh: "Không, ngươi trễ rồi, đừng trốn ta."

Lâm Trì: "...."

Đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.

Đình Khanh: "Chúng ta về phòng...vi sư rất nhớ ngươi."

Lâm Trì một trận khinh bỉ. Chẳng phải chính ngươi gϊếŧ ta sao? Nhớ nhung cái gì? Nhớ cái người từng yêu ngươi sao?