Chương 1

Úc Tầm Xuân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cả người cậu đau nhức, đầu đau như búa bổ, mơ mơ màng màng muốn nghe máy, cậu đưa tay mò mẫm trên gối hồi lâu cũng không tìm thấy điện thoại.

Chuyện gì thế này?

Cậu cố gắng mở mắt, còn chưa kịp tỉnh táo nhận thức xem mình đang ở đâu, tiếng chuông điện thoại inh ỏi đột ngột im bặt.

Một giọng nói trầm thấp và khàn khàn vang lên bên tai: "Nói đi."

Mẹ kiếp!!!

Úc Tầm Xuân giật bắn mình, lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường.

Cử động quá mạnh, cơn đau nhức và tê dại chạy dọc từ xương cụt lêи đỉиɦ đầu, đau đến nỗi khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi méo xệch.

Người đàn ông trên giường cũng bị động tác bất ngờ của cậu dọa cho giật mình, chậm một nhịp ngồi dậy.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng người đàn ông mới vén chăn xuống giường, khoác áo choàng tắm, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ban công.

Thành thật mà nói, người đàn ông này sở hữu một khuôn mặt không thua kém bất kỳ nam minh tinh nào trong giới giải trí, mái tóc ngắn gọn gàng, cơ bắp săn chắc, ngay cả những ngón tay cầm điện thoại cũng lộ rõ khớp xương.

Nhưng Úc Tầm Xuân thật sự không có tâm trạng nào để ngắm trai đẹp.

Bởi vì từ cổ đến ngực người đàn ông này đều chi chít những dấu vết mờ ám, đặc biệt là khi đối phương quay lưng về phía Úc Tầm Xuân, trên tấm lưng rắn chắc ấy, những vết cào cấu nông sâu khác nhau, người mù cũng biết là do đâu mà có.

Nếu là bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, Úc Tầm Xuân có thể cười cợt trêu chọc một câu "ra tay thật mạnh bạo".

Nhưng khi trong phòng khách sạn chỉ có hai người bọn họ, cậu không thể nào cười nổi.

Cậu chỉ muốn đập đầu vào tường tự tử cho xong, cậu vội vàng quấn áo choàng tắm che đi đống quần áo hỗn độn trên sàn rồi đi về phía phòng tắm, chân vừa bước được một bước thì khựng lại.

Có thứ gì đó chảy ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy, Úc Tầm Xuân chỉ muốn gϊếŧ người.

Úc Tầm Xuân, bình thường mày không uống rượu, vừa uống rượu vào là chơi lớn thế hả?

Mẹ kiếp, tên này mà có bệnh, mày cứ nằm chờ chết đi!

Liếc mắt nhìn người đàn ông đang nghe điện thoại ngoài ban công, cậu lại lôi hết mười tám đời tổ tông nhà người ta ra mắng chửi một trận, cái thứ trông người ngợm ra gì mà kỹ năng trên giường lại kém cỏi như vậy.

Bịch ——

Cậu không đi dép, chân trần giẫm phải thứ gì đó trơn tuột, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một chiếc ô nhỏ(bcs) được gấp gọn gàng.

Úc Tầm Xuân: "?"

Chẳng phải là đã có dùng biện pháp an toàn rồi sao!

Đến lúc này, ký ức của Úc Tầm Xuân mới dần dần quay trở lại.

Đúng là có dùng thứ đó, nhưng chính cậu là người cuối cùng đã quấn lấy người ta không cho dùng, nói là không thoải mái.

Úc Tầm Xuân: "..."

Rầm ——

Cậu đập đầu vào cửa phòng tắm.

Điên rồi, kiêng khem hai mươi năm, vừa khai trai đã chơi lớn như vậy sao!!!

Úc Tầm Xuân đập đầu vào cửa mấy cái, tiếng đập cửa ầm ầm khiến người đàn ông đang nghe điện thoại ngoài ban công không khỏi quay đầu nhìn về phía anh.

Trên gáy cậu như muốn in hằn nỗi hối hận vì hành vi mất kiểm soát sau khi say rượu của bản thân.

Yến Thanh Xuyên bật cười.

-

Ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, Úc Tầm Xuân dần dần bình tĩnh lại, cậu ngửa đầu dựa vào thành bồn tắm, nhìn chằm chằm vào bóng đèn trắng phía trên.

Hôm qua ở phim trường của Úc Tầm Xuân đã xảy ra một tai nạn, tổ đạo cụ do sơ suất đã gây ra một đám cháy lớn ngay tại hiện trường quay phim.

Gần đây thời tiết khô hanh, ngọn lửa lan rất nhanh, cậu vất vả lắm mới may mắn thoát ra khỏi đám cháy, kết quả lại bị Giản Tư Châu vừa chạy đến đã giữ cậu lại, còn chưa kịp mở miệng nhờ bọn họ mau chóng tìm người dập lửa, thì người nọ đã giữ chặt vai cậu, hỏi cậu tại sao chỉ lo cho bản thân mà không lo cho Úc Trì Hạ.

Người không biết chuyện còn tưởng rằng Úc Trì Hạ mới là bạn trai của anh ta.

Vấn đề là Úc Tầm Xuân hoàn toàn không biết Úc Trì Hạ cũng ở đó.

Khuôn mặt cậu bị hun đen nhẻm, quần áo và tóc tai đều bị lửa bén vào, nhưng cả phim trường không ai hỏi han xem cậu có sao không, tất cả đều vội vàng chạy đi cứu Úc Trì Hạ.

Kết quả là người ta đã chạy ra ngoài ngay từ khi đám cháy mới bùng phát, không chỉ không bị thương chút nào, mà ngay cả mặt mũi cũng sạch sẽ hơn Úc Tầm Xuân, sau đó thì sao, không chỉ được mọi người vây quanh hỏi han ân cần, mà còn sợ cậu ta bị kinh hãi, đặc biệt gọi xe cấp cứu cho cậu ta.

Ngược lại với mọi người, chẳng ai nhớ đến Úc Tầm Xuân.

May mà cậu cũng chẳng có việc gì, tự mình lái xe về khách sạn tắm rửa.

Có lẽ vì tâm trạng không tốt, Úc Tầm Xuân mệt mỏi nên sau khi tắm xong liền lăn ra ngủ, thế là cậu lại có một giấc mơ vô cùng hoang đường.

Cậu mơ thấy thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, người em trai cùng ba khác mẹ của cậu là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, là một vạn người mê người gặp người thích.