Chương 14

"Nó cũng buồn cười thật, muốn giãy khỏi sự khống chế của bọn tao, nhưng nó không dám dùng quá nhiều sức, sợ động tĩnh quá lớn, cũng không dám kêu quá to. Súc sinh chính là súc sinh, giống như chủ của nó vậy, sống nhục nhã ở nhà họ Tô, tao có thể dễ dàng đùa giỡn nó."

Trong nháy mắt, ngọn lửa trong lòng Tô Minh Nhiễm càng bùng cháy dữ dội.

Là cậu đã bảo Tiểu Hoàng thiên vạn đừng lên tiếng nếu không cả hai sẽ gặp họa, vì vậy Tiểu Hoàng ngay cả giãy giụa cũng không dám quá mạnh vì sợ phát ra tiếng động.

Nhưng Tiểu Hoàng có lỗi gì? Nó ở nhà họ Tô nhẫn nhịn khắp nơi, chịu đựng khắp nơi, tại sao ngay cả một con chó cậu cũng không bảo vệ được?

Tay Tô Minh Nhiễm run rẩy, ôm lấy cái đầu ngày càng đau, muốn chống vào tường, ngược lại lại làm Kỳ Tinh Hà giật mình.

Vương Trúc theo Tô Nhậm Hoa một lần nữa vào phòng bệnh, Kỳ Tinh Hà nhanh tay nhanh mắt đập vỡ bình giữ nhiệt trong tay xuống đất, khóc lóc với Tô Nhậm Hoa.

"Cha, vừa nãy cha không có ở đây, Tô Minh Nhiễm lại hung dữ với con! Anh ta nói anh ta muốn nhân cha không có ở đây bóp chết con! Cha ơi, con sợ lắm! Trước đây anh ta nói sẽ dùng kim đâm con, bây giờ lại muốn bóp chết con, con sợ một ngày nào đó con sẽ chết dưới tay anh ta!"

Tô Nhậm Hoa nổi trận lôi đình giơ cao tay, tát Tô Minh Nhiễm một cái, gào lên với Tô Minh Nhiễm: "Từ hôm nay trở đi mày dọn đồ cút khỏi biệt thự cho tao!"

Ra khỏi bệnh viện, Tô Minh Nhiễm lên xe buýt trở về nhà họ Tô, cậu phát hiện đồ đạc của mình đều bị vứt ở sân.

Mấy bộ quần áo đã cũ kỹ theo năm tháng, đồ dùng sinh hoạt, và chiếc máy tính xách tay cậu đã tốn nhiều thời gian và công sức mới tiết kiệm được.

Trong đống đồ này, chỉ có máy tính là giá trị nhất.

Tô Minh Nhiễm nhanh chân chạy đến chiếc máy tính bị vứt trên đất, bật công tắc, thấy máy tính vẫn hoạt động bình thường, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhặt chiếc cặp đã bị thủng một lỗ, nhét hết đồ vào, đi ra sân sau, đến căn nhà nhỏ được làm bằng gạch đỏ.

Căn nhà này nối với thế giới bên ngoài biệt thự, đối với Tô Minh Nhiễm đây là một nơi thanh tĩnh không tệ, không cần phải ngày nào cũng gặp người nhà họ Tô, không còn ai theo dõi cậu nữa, Tiểu Hoàng cũng có thể ở đây.

Căn nhà nhỏ đơn sơ được xây bằng gạch đỏ không có nhà vệ sinh, cậu phải đi chen chúc với người giúp việc, vấn đề không lớn lắm.

Trong nhà rất nhiều bụi, chỉ có một chiếc giường bằng gỗ, cũng không sao, cậu dọn dẹp sạch sẽ rồi mua một chiếc đệm nhỏ cũng có thể ngủ được.

Trong mắt Tô Nhậm Hoa, đuổi Tô Minh Nhiễm đến nơi mà ngay cả người giúp việc cũng không ở được chính là hình phạt.

Nhưng trong mắt Tô Minh Nhiễm, nơi này chính là thiên đường.

Tô Minh Nhiễm không cần phải ngày nào cũng ra khỏi cửa trước khi người nhà họ Tô thức dậy để tránh bị mắng, không cần phải ngày nào cũng chịu sự ức hϊếp của Kỳ Tinh Hà, không cần phải xem sắc mặt người khác mà sống, cậu có thể ngủ đến giờ nào thì ngủ, Tiểu Hoàng cũng có thể bất cứ lúc nào nhảy qua cửa sổ vào trong, chơi đùa với cậu.

Tô Minh Nhiễm vui vẻ được ba ngày, cậu phát hiện đầu mình không vì uống thuốc bác sĩ kê mà đỡ hơn chút nào, mỗi lần đến tối lại càng đau hơn.

Cậu đến một phòng khám để khám bệnh.

Phòng khám này chỉ có ba bốn bác sĩ, dùng những thiết bị cũ kỹ trong phòng khám, kiểm tra mãi, đành bất lực nói với Tô Minh Nhiễm: "Tôi khuyên cậu vẫn nên đến bệnh viện lớn để khám, tay cậu cũng vậy, phòng khám nhỏ của chúng tôi không thể khám được những căn bệnh quá phức tạp."

Tô Minh Nhiễm hiểu, nhưng cậu không có nhiều tiền, cậu phải tiết kiệm một thời gian.

Bác sĩ nhìn ra được sự khó xử của cậu, đề nghị: "Nếu không quá đau, tôi có thể kê một ít thuốc khác trước, thời gian gần đây cậu đừng làm những việc quá tỉ mỉ, viết chữ cũng cố gắng dùng tay trái, nghỉ ngơi nhiều hơn."