Chương 20

Một nhóm người tiếp tục nịnh bợ Kỳ Tinh Hà, Tô Nhậm Hoa đi về phía Tô Minh Nhiễm rời đi.

Ông ta đi qua phòng khách, gọi Tô Minh Nhiễm lại ở lối đi vào bếp.

"Tô Minh Nhiễm, mày lại đây cho tao."

Tô Minh Nhiễm quay lại: "Có chuyện gì?"

Tô Nhậm Hoa nhìn chằm chằm Tô Minh Nhiễm: "Tại sao mày biết đánh đàn piano? Ai dạy mày?"

Tô Nhậm Hoa tưởng Tô Minh Nhiễm chỉ biết đánh bản nhạc đơn giản nhất mà học sinh tiểu học nào cũng biết là "Twinkle Twinkle Little Star", định dùng bản nhạc piano kinh điển nhất là "Canon" để làm Tô Minh Nhiễm xấu hổ, không ngờ Tô Minh Nhiễm lại thực sự đánh được.

Nghiêm Thiến nhận ra động tĩnh bên ngoài, cũng đến gần khu vực bếp.

Đi theo sau Nghiêm Thiến là Tô Mạch muốn vào bếp lấy đồ cho khách.

Ba người như đang tra tấn, mắt nhìn chằm chằm Tô Minh Nhiễm, như muốn tìm kiếm manh mối trên mặt Tô Minh Nhiễm.

"Thầy giáo dạy." Tô Minh Nhiễm tùy tiện nói.

"Thầy giáo dạy? Thầy giáo nào chịu dạy mày?" Tô Nhậm Hoa mắng nhiếc ầm ĩ: "Có phải mày lén lút sau lưng tao, sau lưng Tinh Hà, theo thầy giáo của Tinh Hà học trộm không? Chỉ để làm Tinh Hà mất mặt?"

"Tao nói cho mày biết, cả đời này mày cũng không bằng được Kỳ Tinh Hà, cho dù mày có dùng thủ đoạn sau lưng thằng bé, mày cũng không bằng được thằng bé đâu!"

Tô Minh Nhiễm thấy buồn cười, hóa ra cậu học đàn piano không thể học một cách đàng hoàng, còn phải dùng mưu kế, dùng thủ đoạn mới có thể học được, "Ồ, rồi sao nữa?"

"Mày còn mặt cãi à? Mày còn làm gì sau lưng nhà họ Tô nữa!"

Tô Nhậm Hoa không thể chấp nhận được việc Tô Minh Nhiễm lại có thể đánh đàn piano hay đến vậy.

Trong mắt Tô Nhậm Hoa, ngày trước ông ta đưa Kỳ Tinh Hà về nhà có nghĩa là ông ta đã từ bỏ Tô Minh Nhiễm, vậy thì mọi nguồn lực trong nhà đều phải hướng về Kỳ Tinh Hà, ông ta phải bồi dưỡng Kỳ Tinh Hà thành người kế nghiệp giống như Tô Mạch.

Nhưng kỹ năng đàn piano của Tô Minh Nhiễm lại còn hay hơn cả Kỳ Tinh Hà, ông ta không tin đứa con trai mình đích thân nuôi dưỡng, đích thân chăm sóc lại có thể không bằng một đứa con trai đã bị từ bỏ.

Cho nên chỉ có thể không ngừng chèn ép Tô Minh Nhiễm.

Lý thuyết này rất méo mó, nhưng lại là nhận thức cố hữu mấy chục năm của Tô Nhậm Hoa.

Tô Minh Nhiễm lặng lẽ nhìn Tô Nhậm Hoa đang nổi giận, cậu đột nhiên rất muốn hỏi lý do thiên vị của cha mẹ và anh trai mình.

"Có một chuyện, tôi vẫn luôn muốn hỏi hai người."

"Nói."

"Rốt cuộc tại sao ông lại thích Kỳ Tinh Hà như vậy? Ông đối xử với anh cả còn không tốt bằng Kỳ Tinh Hà, chẳng lẽ Kỳ Tinh Hà là con ruột của ông, còn tôi mới là đứa nhặt về?"

Một loạt câu hỏi liên tiếp khiến Tô Nhậm Hoa rất chột dạ.

Tô Mạch đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Nhậm Hoa, anh ta cũng muốn biết.

Trong gia đình này, Kỳ Tinh Hà được cưng chiều đúng là hơn cả anh cả, Tô Mạch không ghen tị, bởi vì những thứ Kỳ Tinh Hà có, anh ta có, những thứ Kỳ Tinh Hà không có, anh ta cũng có, Kỳ Tinh Hà không thể có được vị trí người thừa kế, còn anh ta thì có thể.

Nhưng vẫn muốn biết tại sao cha lại thích Kỳ Tinh Hà như vậy, thích đến mức hơn cả anh cả.

"Tao..."

Tô Nhậm Hoa không biết phải trả lời thế nào, cũng vì sự khó xử mà Tô Minh Nhiễm mang lại, sắc mặt càng thêm đen tối.

Nghiêm Thiến lúc này lên tiếng: "Vì mày không xứng."

"Tô Minh Nhiễm, mày nên tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao người nhà họ Tô đều thích Tinh Hà mà không thích mày? Mọi người đều thích Tinh Hà, chỉ có thể chứng tỏ mày có vấn đề."

Nghiêm Thiến lạnh lùng lặp lại: "Mày không xứng được mọi người thích."

Ba người vây quanh Tô Minh Nhiễm thấy Tô Minh Nhiễm không còn phản ứng gì nữa thì yên tâm tản đi.

Tô Minh Nhiễm ngồi ngẩn người trên bậc thềm sân.

Cậu từng xem một đoạn phim ngắn, kể về một con mèo mẹ mỗi ngày đều ra ngoài kiếm ăn, mỗi lần kiếm được thức ăn đều cho mấy đứa mèo con của nó ăn trước, còn mèo mẹ thì không ăn.