Chương 23

"Ồ, hóa ra là trượt tay, tôi còn tưởng ai chọc giận Mẫn Mẫn của chúng ta chứ."

"Chỉ là một hộp phấn phủ, lát nữa bảo Nghiêm Thiến mua cho con một hộp mới."

Vài quý bà vừa nói chuyện, Tô Mẫn Mẫn vừa mở điện thoại, có người trong nhóm bạn thân của cô tag cô.

[Ngôi sao lớn Mẫn Mẫn của chúng ta đâu rồi?]

[Còn ngôi sao lớn gì nữa, lần trước phim của đạo diễn nổi tiếng cô ấy còn không có cơ hội thử vai.]

[Ngôi sao lớn, chiếc tai nghe mới mua của cô đâu? Có kim cương không? Là kim cương gì? Cho xem nào!]

Tô Mẫn Mẫn dùng ngón tay chọc mạnh vào màn hình điện thoại, trả lời: [Đã đưa cho em trai rồi, lát nữa nhé.]

[Không phải là vốn dĩ không mua, lừa chúng tôi chứ?]

[Ồ, tôi đã nói với mọi người từ lâu rồi, nhà họ không thích cô ấy nhất, cha mẹ cô ấy thà tiêu tiền cho con nuôi còn hơn cho cô ấy.]

[Thương cảm thông cảm.]

[Thôi bỏ đi, còn định hỏi xem chiếc tai nghe có đẹp không, tôi hỏi người khác vậy.]

[Ngôi sao lớn, có muốn tôi giới thiệu cho cậu vài ông già nuôi cậu không?]

Tô Mẫn Mẫn bóp chặt lòng bàn tay, cô ta đột nhiên liếc thấy một quý bà đang chỉnh sửa quần áo, trên cổ tay có một chiếc vòng tay kim cương rất bắt mắt.

Đồ trang sức đắt tiền thì hoặc là chất liệu quý giá, hoặc là có chủ nhân trước nổi tiếng, chiếc vòng tay kim cương này chiếm cả hai yếu tố.

Chủ nhân trước của chiếc vòng tay là một công chúa châu Âu nào đó vào thế kỷ XX, trên vòng tay không đính nhiều đồ trang sức, nhưng viên đá quý nào cũng gần như hoàn hảo.

Tô Mẫn Mẫn biết giá trị của chiếc vòng tay này, trước đây cô đã xem trên mạng rất lâu, nghe nói trong buổi đấu giá đã được trả giá lên đến bảy trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, được một thương gia giàu có giấu tên mua đi.

Tô Mẫn Mẫn động lòng, nở nụ cười: "Vòng tay của bà đẹp quá, có thể cho tôi xem không?"

...

Tất cả người hầu trong nhà họ Tô đều bị Tô Nhậm Hoa gọi đến phòng khách, chiếc vòng tay của vị khách quý trong nhà bị mất, sự việc nghiêm trọng.

"Các người lục tung mọi nơi lên, xem có ai lấy mất vòng tay của bà Trần không, chiếc vòng tay đó vô cùng giá trị, rất đắt, cẩn thận tìm cho tôi!"

Tô Nhậm Hoa vung tay ra hiệu cho người hầu đi tìm, an ủi quý bà bên cạnh, "Bà đừng lo lắng, có thể vòng tay rơi ở đâu đó."

Bà Trần là vợ của tổng giám đốc cảng biển lớn nhất địa phương, việc kinh doanh thương mại đều do chồng bà quyết định, nhà họ Tô tuyệt đối không thể đắc tội.

"Chiếc vòng tay đó là quà kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và ông xã, trước đó đeo trên tay vẫn tốt, sao có thể rơi được." Bà Trần liếc nhìn Tô Nhậm Hoa, câu nói này có ý rất rõ ràng, bà nghi ngờ có người đã ăn trộm.

"Nhưng bà vẫn luôn đeo trên tay, nếu người khác lấy đi thì bà cũng biết chứ?"

Bà Trần im lặng một lúc, khá vô lý: "Vòng tay mất ở nhà ông, hoặc là đền cho tôi một chiếc mới, hoặc là tìm lại cho tôi."

Chiếc vòng tay kim cương trị giá bảy trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, đã tuyệt bản, lại là do một công chúa nào đó vào thế kỷ XX đeo, là chiếc vòng tay duy nhất vô nhị, cho dù có nhiều tiền đến mấy cũng không mua được một chiếc giống hệt.

Trán Tô Nhậm Hoa hơi đổ mồ hôi, gọi tất cả mọi người trong nhà đến, Tô Minh Nhiễm muốn ra ngoài làm việc cũng bị Tô Nhậm Hoa quát cho quay về, những vị khách còn lại cũng bị Tô Nhậm Hoa giữ lại.

Với khách, Tô Nhậm Hoa đương nhiên phải hỏi han tử tế, không dám lục soát.

"Ông Tô, ông coi chúng tôi là loại người gì? Bà Trần có vòng tay quý giá, chiếc nhẫn tám trăm triệu đô la Mỹ tôi đeo trên ngón tay này sẽ thèm chiếc vòng tay của bà ấy sao?"

"Biết trước ông Tô coi chúng tôi là kẻ trộm, tôi đã không hợp tác với nhà ông."

Tô Nhậm Hoa hết lời an ủi, dồn sự chú ý vào mấy đứa con của mình.