Chương 37

Tô Minh Nhiễm cũng từng hình dung ra ước muốn này, cậu thích piano và âm nhạc, nhưng cậu cũng biết làm ca sĩ vất vả như thế nào.

Nếu Tô Mạch thật sự bằng lòng cho cậu làm ca sĩ, cuộc sống dường như có hy vọng hơn.

Tô Minh Nhiễm gạt bỏ những ảo tưởng viển vông trong đầu, ca sĩ cái gì đó cứ bước từng bước một, điều quan trọng nhất là tìm được chị Tiểu Linh.

Cậu lật một trang, chép lại bản nhạc.

Buổi tối, Tô Minh Nhiễm nhận được cuộc gọi từ giáo sư âm nhạc.

Tô Minh Nhiễm thu dọn đồ đạc rời thư viện, đi đến phòng giáo sư.

Phòng làm việc của giáo sư ở một tòa nhà trong nhạc viện, khi Tô Minh Nhiễm đi ngang qua thì lớp học vừa tan.

Các bạn học đều chào Tô Minh Nhiễm khi nhìn thấy cậu.

“Minh Nhiễm, cậu có tập đàn không? Nếu không có đàn thì mình cho cậu mượn này.”

"Minh Nhiễm, khi nào có thời gian cậu thu âm cho mình một bản piano được không? Mình muốn so sánh xem mình còn thiếu sót ở chỗ nào, cho mình mượn piano nhé."

"Minh Nhiễm ơi, ngày kia có sự kiện, phí vào cửa rất cao, cậu có muốn đi không? Mình đã đặc biệt đặt chỗ cho cậu đấy."

Học sinh giỏi luôn nhận được sự đối xử đặc biệt trong trường, huống chi học sinh giỏi này còn là một sinh viên nghèo tốt tính có thành tích học tập xuất sắc,

Sau khi chào mọi người, Tô Minh Nhiễm đi vào phòng giáo sư, lấy ra bản nhạc vừa viết.

Vị giáo sư gật đầu với cậu , đeo kính vào và nhìn bản nhạc.

"Cũng ổn đấy, nhưng có một số chỗ cần cải thiện, chuyển nốt không được tự nhiên cho lắm."

Giáo sư nhận xét bản thảo của Tô Minh Nhiễm, cùng nhau phân tích sửa lại, cuối cùng gật đầu hài lòng: “Tốt, đây là bài thi tốt nghiệp của em à? Nhưng hình như năm nay em mới năm ba phải không, không nhanh như vậy chứ.”

Tô Minh Nhiễm nói với giáo sư cậu có thể sẽ ra mắt với vai trò ca sĩ, giáo sư rất ngạc nhiên.

"Thật à?"

Tô Minh Nhiễm xấu hổ gãi đầu, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Có thể, nhưng cũng không nhất định."

"Được đó chứ." Giáo sư vui mừng: "Mặc dù em có thể không lấy được bằng tốt nghiệp của nhạc viện, nhưng có thể trở thành ca sĩ vẫn tốt hơn nhiều so với việc trở thành sinh viên chính quy."

"Thầy vẫn luôn cho rằng em là một đứa trẻ có năng khiếu, thầy rất vui nếu em có thể tiếp tục đi trên con đường này!"

"Vậy bài hát này là bài hát đầu tay của em à?"

"Có lẽ vậy thầy ạ."

"Thầy sẽ giúp sửa lại một chút, nhưng cuối cùng em vẫn phải dựa vào chính mình mới có thể hoàn thành."

"Em cảm ơn thầy ạ."

Lúc ra khỏi phòng giáo sư thì đã muộn rồi, Tô Minh Nhiễm hít thở không khí ban đêm với tâm trạng thoải mái.

Có lẽ Tô Mạch thật sự muốn nâng đỡ cậu, có lẽ tương lai thực sự không tệ như cậu nghĩ.

Tô Minh Nhiễm hơi kỳ vọng vào tương lai nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối.

Chị Tiểu Linh nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ mừng cho cậu, không biết chị Tiểu Linh ở đâu, Tuyên Tuyên sau khi về nhà có khỏe không.

...

Tầng cao nhất tại tập đoàn Dương thị, người ra quyết sách tối cao của Dương thị đang họp.

Dương Lăng Huyên thản nhiên nghe báo cáo của cấp dưới về tiến độ công việc gần đây.

Tập đoàn Dương thị là một trong những công ty nổi tiếng trong những năm gần đây, họ đã thành công trong lĩnh vực bất động sản, kinh doanh khắp cả nước, hiện đang mở rộng các dự án ra nước ngoài.

Mà Dương Lăng Huyên là tổng giám đốc mới của họ.

Cấp dưới báo cáo xong, lén nhìn Dương Lăng Huyên, phát hiện Dương Lăng Huyên không có biểu hiện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết thúc cuộc họp, Dương Lăng Huyên dẫn đầu rời khỏi phòng họp, theo sau là trợ lý đắc lực của anh.

“Tiếp theo ngài sẽ bàn chuyện hợp tác với ông Tô Nhậm Hoa của nhà họ Tô, nhưng mẹ ngài đã từng đến nhà họ Tô trước đó, nói gia đình họ quá tệ, không thích hợp để hợp tác.”

Dương Lăng Huyên "Ừ" một tiếng.