Chương 39

"Việc này quá dễ, tôi sẽ lo liệu! Ngài đừng lo lắng!"

Hôm nay quán mở cửa trở lại, rất đông người đến, Tô Minh Nhiễm bận rộn cả buổi sáng, đầu óc choáng váng.

Sáng nay ra ngoài cậu thấy trong người không khỏe, uống thuốc đỡ hơn một chút nhưng vẫn không chịu được làm việc với cường độ cao.

Lý An nhận thấy cậu không khỏe, cậu ấy đỡ Tô Minh Nhiễm ngồi xuống: "Cậu nghỉ ngơi một lát đã."

Tô Minh Nhiễm muốn đứng dậy nhưng bị Lý An ép xuống ghế: “Bây giờ tớ vẫn tự giải quyết được, nếu thật sự bận quá không làm nổi thì tớ sẽ gọi cậu, cậu cứ ngồi nghỉ đi."

Tô Minh Nhiễm đành phải ngồi xuống.

Cậu cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, ngón út trên bàn tay phải cứ co giật đau nhức.

Đến chiều, mặt Tô Minh Nhiễm trắng bệch như giấy dán tường.

Quản lý cửa hàng không nhìn nổi nữa nên cho Tô Minh Nhiễm nghỉ làm, bảo cậu đến bệnh viện gần đó khám vì sợ nếu để Tô Minh Nhiễm tiếp tục làm việc sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tô Minh Nhiễm vốn định về nhà nhưng đầu đau quá nên phải lên xe buýt đến bệnh viện lớn.

Vốn cậu anh muốn đến phòng khám, nhưng cơn đau đầu quá kỳ quái khiến cậu phải nghiến răng đến một bệnh viện lớn.

Vừa lên xe đến sảnh bệnh viện, lưng của Tô Minh Nhiễm đã ướt đẫm mồ hôi, cậu ngồi ở sảnh bệnh viện nghỉ ngơi một lúc rồi mới xếp hàng đăng ký.

Lần trước cũng từng có trải nghiệm như này, Tô Minh Nhiễm quen rồi, đăng ký xong mình hỏi lên tầng nào khám.

Đi được nửa đường thì nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Tô Mạch.

"Cậu chủ Tô, hiện tại cậu đang ở đâu? Nhanh đến công ty đi!"

Tô Minh Nhiễm dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Tổng giám đốc Tô đã rất chăm chút cho kế hoạch ra mắt của cậu, nhưng có thể cậu chưa biết tình hình công ty hiện tại, việc kinh doanh không suôn sẻ, công ty không có đủ dòng tiền nên tổng giám đốc Tô không còn cách nào khác, phải tìm các nhà đầu tư."

"Cậu lớn rồi, cũng phải biết một số quy tắc xã hội, phía đầu tư bỏ tiền cho chúng ta phải thấy lợi nhuận, hôm nay, phía đầu tư được tổng giám đốc Tô đặc biệt mời đến, họ muốn xem cậu có tiềm năng gì không."

Nói một hồi, mục đích là để Tô Minh Nhiễm đến công ty càng sớm càng tốt.

Tô Minh Nhiễm hiểu được ý của đối phương: "Một tiếng nữa tôi đến được không? Bây giờ tôi——"

"Bên đó sắp đến rồi, nói sẽ đến đây sau mười lăm phút nữa, đối phương không thích người đến muộn."

Tô Minh Nhiễm lại quay lại, bước ra ngoài bệnh viện: "Tôi cần mang theo những gì? Tôi đã viết xong bài hát rồi, nhưng sợ bây giờ quay lại lấy không kịp".

Phải mất mười lăm phút để đến nhà họ Tô.

"Không cần, tới đây hát một bài, chơi piano hay gì đó, nhanh lên."

Tô Minh Nhiễm tắt máy, vội vàng rời khỏi bệnh viện, cậu đi bộ ra đường, định bắt taxi.

Lúc này rất khó để gọi taxi, cậu chạy quá vội vàng, không kịp thở, đôi mắt lại tối sầm, không biết khi nào đã đến giữa đường.

Khi cậu ý thức được, một chiếc Maybach bấm còi liên tục lao thẳng về phía cậu.

Tô Minh Nhiễm hoảng sợ, vô thức tránh né, ngã xuống bên đường, đầu gối bị trầy xước, cổ tay cũng bị bầm tím.

Chiếc Maybach màu đen bất ngờ đạp phanh, bật xi nhan dừng lại, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước xuống xe, chạy về phía Tô Minh Nhiễm.

"Cậu có ổn không?"

Tô Minh Nhiễm đau toàn thân, không chỉ đầu gối, cổ tay bầm tím mà đầu còn đau hơn.

Người đàn ông trung niên vội vàng đỡ cậu, thấy cậu không bị thương nặng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Chúng ta gọi cảnh sát hay tự giải quyết?"

Trong các vụ tai nạn giao thông, nếu vết thương nhẹ hai bên thường tự giải quyết, nếu thái độ của đối phương không tốt mới gọi cảnh sát.

Tô Minh Nhiễm cũng sợ xảy ra chuyện không thể kiểm soát nào đó, sau khi đứng dậy, cậu vô thức liếc nhìn Maybach rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy xe còn nguyên vẹn, không một vết xước.

Này là lỗi của cậu, cậu không khỏe nên không nhìn rõ đường, không phải lỗi của lái xe, xe không bị gì nên cậu cũng không phải chịu trách nhiệm.