Chương 5

“Tô Minh Nhiễm cậu còn muốn bắt nạt Kỳ Tinh Hà đến bao giờ.”

Rõ ràng Kỳ Tinh Hà không nói một lời nào, rõ ràng người bị đè dưới thân đau nhất là cậu, anh trai cậu Tô Mạch như thể chứng kiến toàn bộ quá trình, hoàn toàn dựa vào ý chí chủ quan của mình mà kết luận người hại Kỳ Tinh Hà ngã xuống lầu là Tô Minh Nhiễm.

Một bên vội vã chạy tới còn có Tô Nhậm Hoa và vợ ông ta là Nghiêm Thiến.

Phản ứng của Tô Nhậm Hoa và Tô Mạch giống nhau, không đợi Tô Minh Nhiễm nói gì đã tát Tô Minh Nhiễm một cái nữa, quả nhiên là cha con.

“Tô Minh Nhiễm, từ khi mày về nhà mày đã không ưa gì Tinh Hà, tao tưởng mày chỉ lén lút làm mấy trò nhỏ, không ngờ mày lại to gan như vậy, dám đẩy Tinh Hà xuống!”

“Nếu Tinh Hà có chuyện gì, tao nhất định không tha cho mày!”

Tô Nhậm Hoa từ tay Tô Mạch bế Kỳ Tinh Hà lên, lớn tiếng gọi người lái xe đưa Kỳ Tinh Hà đến bệnh viện.

Còn người mẹ trong nhà là Nghiêm Thiến thì lạnh lùng liếc Tô Minh Nhiễm một cái, rồi theo Tô Nhậm Hoa đến bệnh viện.

Sân sau đầy người hầu, họ chỉ trỏ Tô Minh Nhiễm, rõ ràng biết là Kỳ Tinh Hà đẩy cậu trước, rõ ràng biết là Kỳ Tinh Hà tự mình bất cẩn ngã xuống lầu, nhưng lại đứng xem như trò cười.

Tô Mạch tiến đến gần Tô Minh Nhiễm đang cố gắng đứng dậy, vẻ mặt hống hách, anh ta vừa bước đi, gần đó đột nhiên xuất hiện một con chó vàng, hung dữ sủa về phía Tô Mạch, dường như không muốn để ai đến gần Tô Minh Nhiễm.

Tô Mạch lạnh lùng liếc nhìn người hầu bên cạnh, người hầu lập tức hiểu ý, gọi một nhóm đàn ông đến bắt chó, con chó vàng thấy vậy liền chạy mất tăm.

Tô Minh Nhiễm đau nhức khắp người, lúc Tô Mạch tát cậu lần đầu, cậu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hoàng đi rồi lại quay lại.

Có lẽ Tiểu Hoàng muốn bảo vệ cậu, nhưng nó cũng giống cậu, thế đơn lực mỏng.

“Tô Minh Nhiễm, cậu còn muốn bắt nạt Kỳ Tinh Hà đến bao giờ? Em ấy không họ Tô nên cậu có thể tùy ý mắng chửi sao? Nhà họ Tô chúng tôi nuôi cậu, cho cậu ăn mặc, cho cậu đi học, chúng tôi không nợ cậu cái gì.”

“Cậu còn nhớ bộ dạng của cậu lúc mới vào đây không? So với bây giờ, cậu ở nhà họ Tô đã quá tốt rồi, cậu còn muốn gì nữa?”

Ngoại hình của Tô Mạch thừa hưởng từ Tô Nhậm Hoa, khuôn mặt nghiêm nghị, hầu hết người hầu trong nhà đều sợ anh ta, Tô Mạch chỉ trước mặt Kỳ Tinh Hà mới thể hiện ra một mặt ôn hòa.

Hai người đàn ông nhà họ Tô đối xử với Tô Minh Nhiễm là hai thái độ khác nhau.

Tô Nhậm Hoa đối xử với Tô Minh Nhiễm là thái độ không quan tâm, Tô Mạch đối với Tô Minh Nhiễm thì trên cơ sở đó còn có thêm sự khinh thường và coi rẻ.

Tô Mạch là con trai cả trong nhà, là người kế nghiệp mà Tô Nhậm Hoa đã định sẵn, cho nên từ nhỏ đến lớn những người và vật mà Tô Mạch tiếp xúc đều giàu có và quyền quý, Tô Nhậm Hoa từ nhỏ đã dặn dò Tô Mạch, người vô dụng thì không cần tiếp xúc, tránh xa những người kém cỏi hơn mình.

Mà Tô Minh Nhiễm chính là người mà Tô Mạch cho rằng kém cỏi nhất.

Năm mười ba tuổi, Tô Minh Nhiễm và bạn nhỏ từ tay bọn buôn người trốn thoát, tìm đến cảnh sát nhờ đưa về nhà.

Bạn nhỏ bên cạnh đã sớm được người nhà đón về, còn Tô Minh Nhiễm thì phải đợi gần hai tuần mới được đón đi.

Cậu hỏi cảnh sát tại sao cha mẹ cậu vẫn chưa đến, sau đó cậu mới biết cha mẹ cậu chỉ đến đồn cảnh sát trình báo qua loa sau ba ngày cậu mất tích, không giống như cha mẹ người khác liều mạng đi tìm con bị lạc.

Mà cảnh sát liên lạc với họ cũng là đợi đến khi họ rảnh mới cử người đón cậu.

Ngày người nhà cử người đón cậu về là ngày vui nhất trong những ngày đen tối của Tô Minh Nhiễm, cậu tưởng tượng cha mẹ sẽ dang rộng vòng tay ôm cậu, đau lòng vuốt ve má cậu, anh trai và chị gái sẽ rưng rưng nhìn cậu, cả nhà chào đón cậu trở về.