Chương 1

Hôm nay trời có mưa, sắc trời không được tốt, những đám mây xám xịt nặng trĩu xuống làm lộ ra sắc trời sương mù mịt mờ , rõ ràng là sáng sớm nhưng lại có vẻ u ám như chạng vạng.

Ở núi Yên Chi, Tiêu Trang biệt viện, ngay khi quản sự vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo của thiếu gia nhà họ, cùng với đó là âm thanh ồn ào náo nhiệt của đám hồ bằng cẩu hữu của thiếu gia nhà họ từ dưới chân núi vọng lên, giống như đang chơi đùa với thứ đồ chơi thú vị nào đó.

"Không phải nói tiểu thiếu gia bị hầu gia cấm túc sao? Sao đột nhiên lại tới đây?" Quản sự chỉnh lại tay áo, vội vàng đi ra ngoài, đồng thời hỏi thị vệ bên cạnh.

Tháng trước Nhϊếp Chính Vương mang theo tiểu Hoàng Đế lâm triều, khiến rất nhiều quý tộc bất mãn, các lão thần sợ đất nước sẽ diệt vong, đã đâm đầu vào cột tự sát, đã có ba người chết, toàn bộ đều đã được Nhϊếp Chính Vương mang xuống hậu táng.

Tình hình trong triều lúc này đang không rõ ràng, không biết giang sơn Đại Chu này còn có thể an ổn được bao lâu, hầu gia căn dặn mọi quản sự ở khắp nơi đều phải cẩn trọng, cúi đầu xuống và kẹp cái đuôi lại mà làm người, tránh đắc tội những quý tộc mới đến từ phương Bắc.

Đề phòng chuyện ngoài ý muốn, từ lâu hầu gia đã giam giữ tiểu thiếu gia tại nhà, nghe nói ngay cả trường quốc sĩ cũng nói là bệnh không cho đi, hôm nay làm sao lại để cho y chạy ra ngoài?

"Không biết." Thị vệ ngơ ngác: "Nghe nói thiếu gia có món đồ chơi mới lạ, muốn đưa qua để nuôi dưỡng."

"Đồ chơi?" Quản sự cao giọng, thấy vẻ mặt của thị vệ, tâm lập tức trầm xuống, xem ra đưa tới không phải vật tốt lành gì.

Hầu gia đã từng phân phó qua, thiếu gia tuổi còn nhỏ, không được chơi gái, nếu mà là tìm một cô lại đây, lão có nên đi báo cáo hay không đây?

Âm thanh bên ngoài càng tới gần, quản sự cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng đi theo thị vệ ra cửa nghênh đón, vừa mới ra tới cửa lớn đã nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm, ba năm kị binh nhẹ lên phía trước dẫm vào ngõ nhỏ lầy lội, nghiền cả hoa đào rơi trên mặt đất thành bùn lầy, thiếu niên áo gấm cầm đầu bỏ dây thừng ra, kéo đồ vật ở phía sau mông ngựa tới, cực kỳ kiêu ngạo mà đứng trước cửa, thấy người cũng không dừng lại, vó ngựa đạp thẳng lên trên gạch đá xanh, móng ngựa cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang rất trầm, trước khi thiếu niên tông phải cửa..."Hí..."

“Dương Hưng! Dương Hưng!”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, quản sự vội vàng chạy tới hành lễ, ngẩng mặt lên nịnh nọt nói: "Thiếu gia..."

Một cái dây thừng được ném qua, Dương Hưng vội vàng duỗi tay ra đón lấy, nhìn theo cái dây thừng thì chỉ thấy trên mặt đất có một cái bao tải, bên trong hình như để đồ vật gì còn sống, hình như còn có vết máu.

Thiếu niên xoay người xuống ngựa, đi đến sau mông ngựa, cười lạnh đạp một chân vào đồ vật trong bao tải bao tải, quản sự nhẹ nhàng thở ra, vẫn may vẫn may, nhìn dáng vẻ này cũng không phải là mỹ nhân ở đâu chui ra

“Dơ muốn chết.” Thiếu niên ghét bỏ nói, “Ngươi kéo thứ này xuống xử lý một chút đi.”

"Vâng vâng vâng!” Quản sự vội chạy lại cầm bao tải, tưởng chỉ là món ăn hoang dã gì đấy, mới vừa cởi bỏ dây thừng đã nhìn thấy một người máu me đầy người, mái tóc đen rũ xuống, cả người giống như một con rắn chết.

Quản sự đột nhiên cứng đờ.

Ta cmn tên tiên nhân nhà ngươi! Phóng ngựa kéo người tới chết trên đường, cái này chẳng thà ngươi chơi gái còn hơn!

Người trong cái bao này mạng rất cứng, chạy xa như thế mà còn chưa chết,vẫn còn dư lại một hơi thở, đang thở dốc cực gian nan, yết hầu phát ra âm thanh như thú đang hấp hối.

Dương Hưng giơ tay buộc miệng túi lại, đang nghĩ xem tìm một chỗ chôn, hay là trộm đi báo cho hầu gia biết, chỉ là nếu đi báo cáo cho hầu gia, tiểu thiếu gia chắc hơn phân nửa sẽ bị đánh cho sợ chết khϊếp, kiểu gì cũng sẽ ghi hận lão.

Trong lúc vẫn còn đang cân nhắc thì nghe thấy tiếng của một thiếu niên đi sau thiếu gia nhà mình hài hước nói: "Dương quản sự, cẩn thận cứu chữa cho hắn đi, đây là người mà tiểu hầu gia bỏ ra ba ngàn lượng để mua đấy, quý lắm đấy nha!"

Dương Hưng: “…………”

Thiếu niên thốt ra lời này, làm cho tiểu thiếu gia Tiêu gia cầm đầu đám này phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là y trừng mắt cảnh cáo nhìn thiếu niên lắm miệng kia một cái, sau đó cực kỳ chán ghét liếc mắt qua cái túi trên mặt đất, cằm giương lên, tùy ý nói: "Cứ giữ lại cái mạng chó của hắn trước, tiểu gia ta còn dùng người kia vào việc khác, nếu mà chết ta bắt ngươi lại hỏi tội."Mí mắt phải của quản sự giật giật, ba năm thiếu niên kia đã lại bắt đầu cãi cọ ầm ĩ đi về phía thôn trang, mặc dù đã đi xa nhưng lão vẫn còn nghe thấy tiếng đối thoại đứt quãng của đám thiếu niên.

"Đã lâu không thấy tên vương bát đản kia rồi, trước kia thì bá đạo biết bao nhiêu, giờ thì như con chó chết."

"Cây thì đổ, chim muông tan tác thôi, giờ hắn ta rơi vào tay tiểu hầu gia chúng ta là được hưởng phúc rồi đó, không thì bị đày đi lưu đày ba ngàn dặm rồi..."

"Ha ha! Nói những thứ đen đủi như kia làm gì? Nhưng mà tiểu hầu gia cũng lợi hại thật, thế mà có thể vớt được người từ trong thiên lao ra..."

"Cái này gọi là dùng tiền đổi lấy nụ cười của mỹ nhân đấy, hôm khác đến mời tiểu lang quân theo đi, để hắn ta bớt ám ảnh năm đó..."

“……”

Dương Hưng nghe đám thiếu niên kia nói câu được câu không, nhận ra việc lớn không xong rồi, bất chấp bao tải vẫn còn dính toàn máu trông rất bẩn mà cởi ra, vừa cởi ra thì thấy một người đang cuộn tròn lại trông cực kỳ chật vật, cổ chân dùng dây thừng buộc trâu buộc lại, chắc cũng đã dùng sức giãy giụa qua rồi, tay chân bị siết tới tím tái, vết thương bên ngoài nứt toạc ra, không biết có bị nội thương chỗ nào nữa không mà miệng mũi chảy máu không ngừng, làm cho bộ quần áo bằng vải bố kia đỏ một mảng lớn.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Dương Hưng là, bị thương thành như vậy chắc chắn không cứu nổi rồi.

Ý nghĩ thứ hai là, ba ngàn lượng đấy trời! Ba ngàn lượng!!!

Lão chịu đựng đau lòng mà lật người lại, Dương Hưng nghe thấy tiếng xương cốt bị gãy, nhìn kỹ lại thì thấy người trong túi lăn lộn mấy lần nên hình như bị trật khớp vai rồi, treo lủng lẳng, cả người toàn là máu, những chỗ chưa che lại thì màu da lại trắng như sứ, hình như là một người được sống trong nhung lụa.Nhưng bị tiểu thiếu gia hỗn thế ma vương nhà lão tra tấn, giờ đâu trên người toàn là vết thương nhìn rất kinh khủng, da thịt trắng nõn kia cũng thê thảm không nỡ nhìn.

"Này! Tỉnh lại đi!" Dương Hưng dùng tay vén tóc mái thiếu niên lên, bắt bẻ nói: "Còn sốn không đấy? Hay ba ngàn lượng này lại như ném đá trên sông rồi..."

Mái tóc đen dài bị đẩy ra lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.

"Ầm ầm..."

Sấm mùa xuân chợt vang lên giống như tiếng trống từ trên trời cao.

Trong bóng đen, Dương Hưng nhìn thấy rõ bộ dáng của đối phương, đôi tay tự nhiên cứng đờ.

Đã bị thương thành như thế, vậy mà thiếu niên gầy trơ cả xương này vẫn còn tỉnh táo, dưới mái tóc dài đen nhánh lộ ra một đôi đồng tử đen nhánh, cũng không biết là nhìn chỗ nào, đuôi mắt nhếch lên, vốn là dáng vẻ câu nhân đẹp tuyệt trần vậy mà giờ đây lại lộ ra vẻ lạnh lùng âm lãnh như lệ quỷ.