Chương 4

Có lẽ là mười tám năm đầu trôi qua suôn sẻ, mọi vận may đều bị cạn kiệt bởi những hành động tùy tiện, vì vậy sau mười tám tuổi Tạ Tùy việc gì cũng không thuận lợi , xui xẻo đến tột đỉnh.

Dương Hưng vốn định để Tạ Tùy dưỡng thương ở Tiêu Trang trong một tháng, sau khi thương thế khá hơn, sẽ nói y đã chết, để y giả chết trốn thoát khỏi đây. Dù sao Tiêu thiếu gia vẫn bị giam trong Hầu phủ không thể ra ngoài, sau đó hắn sẽ tìm một thi thể thay thế y, Tạ Tùy sẽ được tự do.

Đáng tiết hắn đã đánh giá thấp quyết tâm chỉnh Tạ Tùy của Tiêu Phượng Kỳ.

Trước khi hoa đào ở núi Yên Chi kịp tàn hết, tiểu công tử Tiêu gia đã chống nạng, đi xe ngựa từ Kim Lăng đến đây, nói là trong kinh mọi việc phức tạp, hắn muốn ở lại dây tĩnh dưỡng mấy tháng.

Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Phượng Kỳ mà không có bất kỳ thông báo nào khiến Dương Hưng trở tay không kịp, khi xe ngựa của Tiêu phủ đến chân núi, Tạ Tùy đang chống gậy trúc đi dọc theo đường núi Yên Chi mà thoải mái tản bộ.

Đại phu nói chất độc còn sót lại trong cơ thể chưa được đào thải, không nên ở trong phòng lâu, cần vận động nhiều, Tạ Tùy nghe theo lời của đại phu, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt có quy luật, mỗi ngày đều đi dạo quanh núi Yên Chi.

Vừa rời đi, thì tình cờ đυ.ng phải đoàn xe của Tiêu Phượng Kỳ.

Ngày hai người què gặp nhau là một ngày nắng đẹp.

Tạ Tùy bị què là do bị tra tấn dã man ở thiên lao, bị đánh gãy chân, xương cốt không thể nối liền nên đi đứng bất tiện, Tiêu Phượng Kỳ què vì chạy đến thiên lao tìm người thay thế, nên khi bị cha của hắn phát hiện mới bị cha dùng gậy đánh đến da tróc thịt bong.

Ngoài đình, bên con đường cỏ xanh ngút trời, bạn cũ lâu ngày gặp nhau, nhìn nhau đỏ mắt.

Nhưng Tiêu Phượng Kỳ là giận còn Tạ Tùy... Là khóc.

Tiêu Phượng Kỳ vén rèm, lắc lư từ trong xe ngựa đi xuống, Tạ Tùy vừa nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, chớp chớp hàng mi dài, bật khóc, đôi mắt ngập nước sợ hãi, run rẩy nói: “Tiểu hầu gia, ngài đến là để gϊếŧ ta sao?”.

Người thanh niên mặc quần áo vải thô, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, đứng run rẩy cầm cây gậy trúc, như thể một cơn gió thổi qua cũng sẽ làm y ngã xuống.

Tiêu Phượng Kỳ và Tạ Tùy đã quen biết nhau được mười năm, họ chưa từng nhìn thấy nhau như vậy... rụt rè như vậy.

Trước đây Tạ Tùy là một người khoa trương, mạnh mẽ, nóng nảy, tàn nhẫn và không bao giờ nhượng bộ. Ngay cả khi mua y đem ra khỏi nhà lao rồi bị kéo trên lưng ngựa, y cũng chưa bao giờ cầu xin sự thương xót.

Chẳng lẽ hình phạt lần trước y phải chịu đã làm dịu đi tính khí của y?

Tiêu Phượng Kỳ ăn mềm không ăn cứng, Tạ Tùy tỏ ra yếu đuối, hắn ngược lại không được tự nhiên, nên những lời mỉa mai sắp thốt ra bị nghẹn lại trong cổ họng, chuyển thành mắng mỏ ít nghiêm khắc hơn: “Gϊếŧ để làm gì? Ngươi cho rằng ta cũng thích gϊếŧ người vô tội sao?” Lời này vừa nói ra, khóe mắt Tạ Tùy run lên, miệng mấp máy, cuối cùng không nói gì, cúi đầu xuống và ngậm miệng lại.

Y không có lời giải thích vì trên tay y xác thực dính đầy máu tươi.

Năm sinh nhật mười bảy tuổi của y trong tay đã có mạng người.

Lúc Tạ gia bị khám xét, phụ thân và huynh trưởng của hắn đã ra đi, lúc đó Lăng Đế lên ngôi, Thái tể tướng lên nắm quyền, đây là thời điểm thích hợp để đe dọa quần thần.

Tạ gia trở thành nơi gϊếŧ gà dọa khỉ.

Đội quân xông vào nhà, ngoài y ra trong nhà chỉ có phụ nữ, với sự thông đồng có chủ ý của người khác, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Tạ Tùy chỉ có thể gϊếŧ người, khi có người muốn khinh nhục chị dâu, y dùng một con dao trang trí bằng đá quý, dài bằng lòng bàn tay cắt cổ đối phương.

Đáng tiếc hắn ta tình cờ lại là con ruột của Thái tể tướng, nên Tạ Tùy ban đầu bị lưu đày ba ngàn dặm biến thành tội chết, sau khi bị đưa vào thiên lao, Thái tể tướng đã cố tình tìm người tra tấn y. Mười ngón tay bị đứt lìa, chân phải bị gãy, y tưởng mình sẽ phải chết trong nhà lao.

Nhưng không hiểu sao sau một tháng Thái gia dường như đã quên mất sự tồn tại của y, y ở trong lao không ai đến gặp, nhưng cũng không ai đến đánh y nữa.

Thiên lao rất tối, một mình bị nhốt ở nơi sâu nhất để nuôi chuột, hơn bốn trăm ngày, ngoại trừ người hầu câm điếc luôn giao bữa ăn mỗi ngày, Tạ Tùy chưa từng gặp ai khác. Cho đến tháng trước, y bị Tiêu Phượng Kỳ đưa ra khỏi ngục.

Y và Tiêu Phượng Kỳ quen biết nhau từ nhỏ, tính tình bất đồng, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cũng có chút hiểu biết tính cách của nhau. Tiêu thiếu gia tính tình nóng nảy nhưng lại rất ôn hòa, chỉ cần tỏa ra yếu đuối thì lại dễ nói chuyện đến mức kinh ngạc.

Đặc biệt là khóc, trong sách còn viết Tiêu Phượng Kỳ miệng lưỡi hung ác, không bao giờ kiềm chế lời nói, từng mắng nhân vật chính đến chảy nước mắt, nhưng sau đó Ngôn Ngọc Bạch lại rơi nước mắt vì hắn ta, chỉ một hai giọt nước mắt cũng khiến Tiêu Phượng Kỳ tay chân luống cuống.

Tạ Tùy thầm nghĩ, đồ vô dụng chỉ mắng hắn vài câu, sao lại khóc?

Y nhìn lên lần nữa quyết định thử.

Chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống, trước mắt trở nên mịt mờ.

Tạ Tùy và Tiêu Phượng Kỳ nhìn nhau.

Một lúc lâu sau..

“Sao ngươi lại khóc?”

Sau khi nước mắt rơi xuống, giọng điệu của Tiêu Phượng Kỳ thực sự thay đổi, Tạ Tùy đang nghĩ đến hiệu quả của thủ đoạn này thì lại nghe thấy giọng nói chán ghét của thiếu niên: “Cát bay vào mắt ngươi à, khiến mắt ngươi trừng lớn như vậy, đáng đời.”

Thân ảnh của cẩm y thiếu niên vừa đi đến trước mặt y lại loạng choạng bò lên xe ngựa, một lát sau hắn vén rèm lên lộ ra vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu kiêu căng nói: “Còn đứng đó làm gì? Trở về đi hay là lại muốn ta trói ngươi kéo đi sao?”.

Tạ Tùy… thôi y không có số mệnh của nhân vật chính.

Im lặng đưa tay lau đi vết nước trên mặt, tay cầm gậy trúc không nói một lời đi theo xe ngựa lên núi.

Bánh xe lăn, bụi bay khắp nơi Tạ Tùy đi quá nhanh nên chân đau nhức, chật vật hơn nửa canh giờ mới miễn cưỡng leo lên được. Chỉ là khi đến nơi cả người y đổ đầy mồ hôi, mặt dính đầy bụi y như một con chuột hôi hám.

Tiêu Phượng Kỳ thấy người xui xẻo liền vui vẻ, một chút cũng không cảm thông cho sự chật vật của Tạ Tùy.

“Được rồi, Tiêu gia chúng ta không nuôi kẻ lười biếng, ngươi cũng không thể suốt ngày nhàn rỗi ăn cơm miễn phí.” Một bộ quần áo người hầu bị ném tới,Tiêu Phượng Kỳ tay chống đầu, trong mắt tràn đầy ác ý: “Ngươi phải làm việc, ngươi còn nợ ta bốn ngàn lượng, ngươi nhất định phải trả món nợ này.”