Chương 1

"Ưʍ... Ưʍ... Không, đừng ở nhà vệ sinh..."

"Bảo bối ~ Thả lỏng nào ~ Anh đã đặt biển báo ngoài kia rồi, sẽ không có ai vào làm phiền chúng ta đâu."

Cuộc đối thoại dâʍ đãиɠ của hai người đàn ông, cùng với tiếng sột soạt của quần áo, hòa lẫn với tiếng nước chảy tí tách, bị khuếch đại gấp bội trong không gian chật hẹp, bí bách của nhà vệ sinh.

Những người có chút từng trải đều có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Cách một lớp cửa mỏng manh, Dư Mộc Phàm liếc nhìn tấm biển "Đang dọn dẹp" bên cạnh, đáy mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.

"Hai vị bên trong."

Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh của thiếu niên vang lên, khiến cho cặp đôi đang cởϊ qυầи áo kia phải dừng lại ngay lập tức.

Người đàn ông với giọng nói the thé "A" lên một tiếng, nhanh chóng bị bịt miệng lại, sợ hãi bị người bên ngoài nhận ra.

Dư Mộc Phàm đứng từ xa, rõ ràng là không hề hứng thú với tình huống bên trong nhà vệ sinh.

Cho dù họ không đóng cửa, Dư Mộc Phàm cũng lười nhìn thêm một cái.

"Vì hai người muốn giúp tôi dọn dẹp, xin hãy dọn dẹp cho sạch sẽ."

"Nếu không tôi mà bị khiếu nại, nhất định sẽ tố cáo hai người."

Dư Mộc Phàm nói xong, xoay người bước đi vài bước.

Nghe thấy tiếng bước chân dần xa, cặp đôi kia định thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe thấy giọng nói của thiếu niên vang lên lần nữa.

"Hai người tiếp tục đi."

Để lại năm chữ như lời thì thầm của ác quỷ, Dư Mộc Phàm dứt khoát rời khỏi nhà vệ sinh.

Còn về xuân cung đang diễn ra bên trong ——

Xin miễn bàn.

Đã xem chán rồi.

Dư Mộc Phàm là một người xuyên sách.

Trước khi đến thế giới này, cậu đã làm giám định viên nội dung khiêu da^ʍ trên mạng được mười năm.

Mỗi ngày cần mẫn làm việc tám tiếng đồng hồ, phụ trách kiểm duyệt các loại video, hình ảnh, văn bản, chọn ra những nội dung vi phạm nghiêm trọng để tiến hành phong tỏa.

Lúc mới nhận được công việc này, mọi người đều ghen tị với Dư Mộc Phàm vì được trả lương để xem phim đen.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, họ đã chứng kiến

cậu đồng nghiệp trẻ tuổi mới ngoài hai mươi này, giữa mùa hè nóng bức lại không bao giờ bật điều hòa, bình giữ nhiệt thì pha nhân sâm.

Dường như đã xem thấu hồng trần, thoát khỏi thú vui tầm thường của thế tục.

Hôm qua, Dư Mộc Phàm phụ trách kiểm duyệt một cuốn tiểu thuyết đam mỹ sủng ngọt có tên là "Cưng Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê".

Khi xử lý nội dung văn bản, tiêu chuẩn của Dư Mộc Phàm tương đối thoải mái.

Miễn là cốt truyện hợp lý và vừa phải, cậu sẽ cho qua với lý do "nhu cầu nghệ thuật".

Nhưng mà, trong "Cưng Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê", phần "nhu cầu nghệ thuật" thực sự quá nhiều. Hơn nữa chủ yếu tập trung vào nam phụ và phản diện, còn liên quan đến những tình tiết quá khích như giam cầm, cưỡng ép.

Dư Mộc Phàm đọc lướt qua cuốn sách này, càng đọc về sau càng thấy kỳ quái.

Đầu tiên, khác với hầu hết các tiểu thuyết ngôi thứ ba trên thị trường, "Cưng Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê" được kể theo ngôi thứ nhất của nhân vật thụ chính. Câu chuyện và từng nhân vật xuất hiện đều được thể hiện dưới góc nhìn cá nhân của nhân vật thụ chính.

Thứ hai, nam phụ trùng tên trùng họ với cậu là Dư Mộc Phàm, từ đầu đến cuối không hề làm chuyện gì xấu xa, nhưng lại vô cớ bị mọi người ghét bỏ, còn bị gán cho cái mác "độc ác".

Cuối cùng cũng là điểm kỳ lạ nhất, trong truyện có một tên trùm phản diện, nghe nói tàn bạo, độc ác, quyền thế ngập trời, ai ai nhắc đến hắn đều phải kiêng dè.

Ban đầu Dư Mộc Phàm cứ nghĩ, sau bao nhiêu lời giới thiệu, tên phản diện điên cuồng này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.

Kết quả, hắn chỉ đột ngột xuất hiện vào giữa truyện, đưa Dư Mộc Phàm đang bị mọi người xa lánh, thân bại danh liệt đi.

Sau đó, cốt truyện liền đi lệch hướng, miêu tả hai người bọn họ làʍ t̠ìиɦ như thế nào một đêm tám lần.

Dư Mộc Phàm ngồi trước màn hình, trơ mắt nhìn nam phụ trùng tên với mình bị lăn qua lăn lại, mơ hồ cảm thấy eo mình hơi đau.

Xin hỏi, vị đại lão phản diện này... Thể lực của ngài chịu nổi sao?

Không biết từ lúc nào, tiểu thuyết đã lật đến trang cuối cùng.

Nhân vật thụ chính vẫn đang dây dưa với mấy tên công chó liếʍ, cuối trang đột nhiên xuất hiện mấy chữ "toàn văn hoàn".

"Hả?"

Dư Mộc Phàm thốt lên nghi hoặc.

"Kết thúc rồi hả?"

Dư Mộc Phàm di chuyển ngón tay, lật thêm một trang nữa, thì nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở đột ngột:

[Mức độ sụp đổ của cuốn sách này là 95%]

Mức độ sụp đổ 95%?

Có ý gì?

Dư Mộc Phàm nheo mắt nhìn kỹ, màn hình trống trơn, dòng chữ nhắc nhở kia như chưa từng xuất hiện.

"Bộ hoa mắt rồi hả trời." Dư Mộc Phàm xoa xoa ấn đường, sau đó nhấn nút "Không thông qua kiểm duyệt".

"Cưng Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê" tam quan vặn vẹo, toàn thịt là thịt, kết thúc vừa cụt vừa nát.

Cục sh*t này tự mình ăn là được rồi, hãy tha cho những độc giả bình thường khác đi.