Chương 2

Liếc nhìn đồng hồ, 6 giờ tối, Dư Mộc Phàm cầm bình giữ nhiệt chuẩn bị tan ca.

Khoảnh khắc khép lại tài liệu, đột nhiên trước mắt tối sầm.

Lúc tỉnh lại đã thấy mình bước vào thế giới trong cuốn sách "Cưng Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê", trở thành nam phụ cùng tên trong sách.

—— Không sai đâu.

Chính là nhóc đáng thương hấp dẫn toàn bộ thù hận của thế giới, cuối cùng còn bị tên phản diện điên cuồng giam cầm cưỡng ép, đủ các loại play!

Dư Mộc Phàm trầm tư trong mười giây ngắn ngủi, rất nhanh tiếp nhận hiện thực.

Truyện xuyên sách cậu xem nhiều rồi, tiếp theo đây chính là mô típ: Kẻ xuyên sách cố gắng thoát khỏi cốt truyện ban đầu, nghịch thiên cải mệnh lần nữa làm người.

Cậu đánh giá xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một nhà vệ sinh nguy nga lộng lộng.

Hồi tưởng lại cốt truyện đã xem qua, hẳn là không lâu sau khi câu chuyện bắt đầu, nam phụ tự ti u ám, bởi vì ghen tị với việc nhân vật thụ chính được nhiều người yêu thích như vậy, cho nên liều mạng bắt chước cậu ta.

Nhân vật thụ chính xuất thân ưu việt lại đi làm thêm, nhận được vô số lời khen ngợi và ủng hộ.

Nam phụ ác độc trong lòng không cam tâm, cũng nghĩ mọi cách tìm được công việc giống nhau, nhân viên phục vụ quán bar Noctiflorous.

Cùng là nhân viên phục vụ quán bar, nhưng đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực.

Noctiflorous đúng như tên gọi, mỗi ngày bắt đầu kinh doanh thâu đêm suốt sáng từ lúc xế chiều, là quán bar cao cấp xa hoa bậc nhất thành phố A.

Thường có những người nổi tiếng quyền quý đến đây để gϊếŧ thời gian, tìm kiếm con mồi qua đêm.

Noctiflorous yêu cầu vô cùng khắt khe đối với nhân viên phục vụ, phân chia họ thành ba bảy loại dựa theo thành tích.

Nhân viên phục vụ có thành tích cao nhất có thể vào phòng riêng phục vụ khách VIP, tỷ lệ nhận được tiền boa và hoa hồng tăng lên rất nhiều. nhân vật thụ chính sau khi vào làm, liền trở thành top 1 doanh thu của quán bar, tiền boa nhận được nhận đến mức mỏi tay.

Những người có thành tích bình thường chỉ có thể ở lại sảnh lớn, phục vụ những vị khách có mức tiêu dùng không cao.

Cấp bậc thấp hơn, giống như Dư Mộc Phàm, loại người chỉ biết làm thâm hụt vốn như thế này, thường xuyên bởi vì KPI không đạt tiêu chuẩn, bị phạt quét dọn nhà vệ sinh.

Dư Mộc Phàm nhìn nhà vệ sinh, lại nhìn bộ đồng phục dọn dẹp trên người, liền biết mình lại bị phạt rồi.

Dư Mộc Phàm mắc chứng sạch sẽ trung bình, vốn đang còn do dự, làm sao để nhịn buồn nôn mà hoàn thành công việc dọn dẹp, thì vừa lúc đυ.ng phải đôi gian phu da^ʍ phụ kia.

Đôi gian phu da^ʍ phụ kia đúng là rất thích giúp đỡ người khác.

Sau khi làm xong màn vận động piston kịch liệt, còn chủ động giúp Dư Mộc Phàm dọn dẹp nhà vệ sinh.

Thật là cảm, động, trời, xanh!

Quán bar Noctiflorous cực kỳ xa hoa lãng phí, ngay cả nhà vệ sinh cũng là phiên bản siêu sang trọng, được chia thành nhiều không gian khác nhau.

Dư Mộc Phàm đi vòng vèo ra ngoài, mặc dù không chạm vào bất kỳ nơi nào trong nhà vệ sinh, nhưng vì chứng sạch sẽ tái phát, cậu vẫn đến bên cạnh bồn rửa tay, cẩn thận rửa tay.

Bên ngoài, một người đàn ông say khướt đi vào, vừa đi vừa ngâm nga bài hát không rõ giai điệu, đi đến bồn tiểu cách bồn rửa tay không xa để xả nước.

Lúc đi ngang qua Dư Mộc Phàm, hắn ta liếc nhìn hình ảnh trong gương, tiếng cười khẩy đặc biệt rõ ràng trong nhà vệ sinh yên tĩnh.

Thiếu niên trong gương cúi đầu, mái tóc quá dài che khuất hơn nửa khuôn mặt, cả người toát ra khí chất u ám.

Lại nhìn bộ đồng phục lao công trên người cậu.

Chắc chắn là bởi vì "ngoại hình" quá kém, không có khách hàng nào nguyện ý "thưởng thức".

Quán bar Noctiflorous tổng cộng có hơn một nghìn nhân viên phục vụ, tất cả đều là những thiếu niên xinh đẹp đáng yêu đang tuổi ăn tuổi lớn.

Bọn họ miệng lưỡi ngọt ngào lại ngoan ngoãn, một câu "anh ơi" hai câu "ba ơi", sớm đã nuôi dưỡng khách hàng trở nên khó chiều.

Gặp phải nhân viên phục vụ có ngoại hình hơi kém một chút, khách hàng thà đổ rượu đi, cũng không cho nhân viên phục vụ tăng doanh thu.

Nhìn đám người bỏ đi này quét dọn nhà vệ sinh, cũng có thể kí©h thí©ɧ cảm giác ưu việt và quyền làm chủ của khách hàng.

Gã đàn ông say rượu buông ra lời nhận xét "Đồ xấu xí" rồi loạng choạng đi đến trước bồn tiểu cởi khóa quần xuống.

Dư Mộc Phàm nghe thấy, nhưng không để tâm chút nào.

Sau khi rửa tay sạch sẽ cẩn thận, cậu mới tháo một sợi dây thun trên cổ tay xuống. Tùy ý túm lấy hai bên, vén mái tóc dài quá trán ra sau đầu, buộc hết lên.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt thiếu niên 18 tuổi, đường nét còn mang theo nét non nớt chưa trưởng thành, nhưng đôi mắt hoa đào kia đã có thể thoáng thấy được vẻ phong tình sau này.

Dư Mộc Phàm không khỏi ngẩn người.

Nguyên tác miêu tả về Dư Mộc Phàm, phần lớn đều mô tả tính cách cậu ta đáng ghét ra sao, cách đối nhân xử thế như thế nào lại khiến người ta chán ghét, chưa từng nhắc đến cậu ta sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Dư Mộc Phàm thậm chí cho rằng, những người trong sách mắng cậu ta là "hồ ly tinh" là đúng, là hợp lý, là khách quan.