Chương 1

Cuối tháng chín, trời mưa như trút nước.

Những tòa nhà bằng sắt thép bị dòng nước lũ hung dữ cuốn trôi, nền văn minh hiện đại bị nhấn chìm trong biển nước. Mưa xối xả tạo thành những dòng nước dày đặc chảy xuống từ mái hiên. Tia chớp xé toạc bầu trời đêm, tiếng sấm rền vang theo sau, tiếng la hét và sợ hãi bị nhấn chìm trong tiếng sấm sét. Dưới màn mưa, người dân hốt hoảng chạy trốn trên những chiếc thuyền cứu hộ.

Ba tháng trước, thành phố K đã phải hứng chịu một cơn bão lớn. Cơn bão kéo dài sáu ngày, tàn phá phần lớn các tòa nhà trước khi dừng lại. Sau cơn bão là những trận mưa lớn kéo dài suốt ba tháng, nhấn chìm toàn bộ thành phố K.

Trước tình hình thiên tai, vô số thuyền cứu hộ từ các thành phố khác đã đến ứng cứu, giành giật sự sống trong gang tấc.

Mà trong khu phố cổ sắp bị nhấn chìm bởi mưa lũ, vẫn còn một căn phòng nhỏ bị thế giới lãng quên.

Điện nước đã bị cắt, căn phòng chìm trong im lặng. Bên trong chỉ có một chiếc giường sắt cũ kỹ, ẩm mốc, lạnh lẽo. Trên giường, một thanh niên với tấm lưng gầy gò đang cuộn tròn. Thanh niên có khuôn mặt trái xoan với những đường nét mềm mại, toát lên vẻ ngoài hiền lành, dễ mến. Mái tóc dài ngang vai hơi xoăn rủ xuống gò má, tạo nên nét quyến rũ khó phân biệt nam nữ.

Khi tia chớp lóe sáng, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, chìm trong cơn mê man, mặc cho tiếng mưa gào thét bên ngoài cũng không hề lay động.

Trên người cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không một mảnh vải che thân, chỉ có phần bụng được quấn băng gạc, thấm đẫm máu. Mắt cá chân trắng nõn đặt trên mép giường, ánh lên vẻ đẹp tinh khiết dưới màn đêm mưa gió.

Mãi cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề, dẫm lên vũng nước, cùng với tiếng vặn ổ khóa mở cửa, Kiều Tây nằm trên giường mi mắt khẽ run, mở đôi mắt hoa đào long lanh nhìn ra cửa.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa sắt bị đẩy ra, một bóng người cao lớn từ bên ngoài bước vào.

Người đàn ông mặc một chiếc áo phông đen ngắn tay và quần thể thao màu xám, người ướt sũng. Lớp vải mỏng manh ôm sát lấy thân hình vạm vỡ, ánh lên vẻ đẹp khỏe khoắn dưới màn mưa. Mỗi động tác của đối phương đều để lộ những cơ bắp săn chắc, toát lên sức nóng nam tính, ẩn chứa bên trong dường như là một loại ham muốn mãnh liệt.

Trên tay hắn cầm một túi thức ăn được bọc kỹ trong túi nilon. Đúng lúc hắn đẩy cửa bước vào, một tia chớp lóe sáng xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Lông mày rậm, ngắn, đó là một khuôn mặt lạnh lùng, ít nói.

Hắn sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài, tạo nên vẻ sắc bén. Môi mím chặt, toát lên vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần.

Căn phòng không có đèn, sau khi bước vào, hắn chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ để đi đến bên giường Kiều Tây - Nhìn kỹ, có thể thấy dáng đi của hắn hơi cứng nhắc, chậm chạp, chân phải dường như bị tật.

Khoảnh khắc chạm mắt Kiều Tây, theo bản năng, hắn đảo mắt quan sát toàn bộ cơ thể Kiều Tây.

Kiều Tây mảnh mai, trắng nõn như một con cừu non ngon lành, bị lột sạch quần áo ném trên giường, mặc cho người ta thưởng thức.

Sau khi quan sát Kiều Tây một lượt, hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt.

Trong phòng không có chiếc ghế nào khác, hắn bèn ngồi xuống đất, mở lớp túi nilon bọc thức ăn ra.

Một ổ bánh mì, một gói bánh quy.

Hắn xé bánh quy, đưa cho Kiều Tây, mím môi mỏng nói: "Ăn đi."

Kiều Tây khó nhọc chống tay ngồi dậy, cụp mắt nhìn hắn.

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông cao lớn, cả người ướt sũng ngồi dưới sàn nhà ở trước mặt cậu, đưa cho cậu chút thức ăn cuối cùng. Thấy cậu không động đậy, người đàn ông nhíu mày, trực tiếp cầm lấy chiếc bánh quy, nhét vào môi cậu.

Ngón tay hắn thô ráp, có vết chai mỏng, lực tay rất lớn, chỉ cần một cái đẩy đã tách đôi môi hồng hào của Kiều Tây ra, nhân cơ hội nhét chiếc bánh quy vào trong.

Đôi môi Kiều Tây mềm mại, chiếc bánh quy quá to, khi bị nhét vào, cổ họng cậu phát ra tiếng "ưm ưm" khe khẽ. Cậu hơi ngẩng đầu, khó khăn nuốt xuống, đầu lưỡi vô thức lướt qua ngón tay người đàn ông.

Cảm giác như bị mèo con liếʍ láp, ẩm ướt và ngứa ngáy.

Người đàn ông cao lớn thở dồn dập hơn, đôi mắt phượng từ từ di chuyển từ đôi môi Kiều Tây xuống xương quai xanh, eo thon, xương chân cậu một lúc lâu, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt trước khi bị phát hiện, nhìn xuống chiếc bánh quy trên tay.

Mọi ý nghĩ xấu xa vụt qua tâm trí hắn, nhưng khi nhìn thấy vẻ yếu ớt của Kiều Tây, hắn lại kìm nén.

Vẫn chưa khỏe hẳn, hắn không nỡ ra tay.

Còn Kiều Tây hoàn toàn không hay biết gì, yết hầu trắng nõn của cậu chuyển động lên xuống, cuối cùng cũng nuốt được chiếc bánh quy xuống. Để tránh bị nhét thêm chiếc thứ hai, cậu vội vàng hỏi: "Tiết Thương Sơn - Anh có thấy vị hôn phu của tôi đến tìm tôi không?"