Chương 22: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Ánh mắt kính ngưỡng bình tĩnh của anh nuôi càng làm cho Giác Chu cảm thấy hổ thẹn, vành tai cậu nổi lên một tầng ửng đỏ, hận không thể một lần nữa vùi đầu vào trong chăn.

Giang Hạc Niên nhặt lên quần áo mặc ở nhà của Giác Chu ở bên cạnh lên, duỗi tay mặc vào cho Giác Chu, hỏi: “Lại trộm làm chuyện xấu?”

Hắn có khuôn mặt rất tuấn tú, mắt sau, mũi rất cao, quý khí lắng đọng lại ở trong xương cốt tinh xảo. Ngữ khí cũng nhàn nhạt, như là đang nói việc nhà bình thường.

Giác Chu lấy lòng mà cười: “Không có, em siêu ngoan ——”

Áo ngủ bị hắn mặc lỏng lẻo, rõ ràng là kiểu dáng vô cùng bình thường, lại bị cậu mặc ra một bộ dáng lang thang phong lưu không đứng đắn, xương quai xanh cũng nhô ra.

Giang Hạc Niên lôi kéo vạt áo của Giác Chu, Giác Chu liền gục đầu xuống, nhìn chăm chú tay Giang Hạc Niên đặt ở bên hông mình.

Thường xuyên dùng bút nên xương tay khá rõ ràng, vết chai hơi mỏng che kín lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay cọ lên bụng nhỏ phía dưới.

Giác Chu bị độ ấm trên đầu ngón tay hắn làm lạnh đến run run, eo lưng hơi cong, lại nhịn không được muốn tiếp tục bị đυ.ng vào.

“Ưm…”

Giang Hạc Niên ngồi xuống, động tác thong thả lại văn nhã mà khẽ vuốt vệt đỏ chỗ bị thít chặt kia.

Đầu ngón tay dần dần trở nên ấm áp.

Giác Chu run rẩy, đôi mắt thấm hồng mà nhìn Giang Hạc Niên.

Cậu khắc chế đến mức tận cùng, không dám làm mấy chuyện giống như ở trước mặt Chu Trầm Dụ, ở trước mặt Giang Hạc Niên lộ ra tư thái không biết thỏa mãn, cúi đầu, lộ ra một cần cổ tuyết trắng, bại lộ ra khuyết điểm mềm mại nhất trước mắt thợ săn hung ác ——

Động tác của Giang Hạc Niên rất khắc chế, không giống như lúc trước Chu Trầm Dụ chạm vào Giác Chu khiến cậu nhịn không được rớt nước mắt, chỉ có đuôi mắt ươn ướt. Môi bị dùng sức cắn cũng ướt màu đỏ.

Giống như cả giọng nói cũng ướt.

Lại có thêm một dấu vết màu đỏ nhạt.

Giang Hạc Niên dừng động tác lại: “Vậy em đang làm cái gì?”

Ngực Giác Chu hơi hơi phập phồng, không tự giác mà đuổi theo ngón tay Giang Hạc Niên cọ một chút, “Chỉ là muốn thử mặc quần áo của anh thôi.”

Giang Hạc Niên buông lỏng tay ra.

Mông Giác Chu xê dịch hướng về phía trước, khiến chiếc đệm mềm mại ép thành một dấu vết.

Cậu thật cẩn thận quan sát biểu tình của Giang Hạc Niên, luôn cảm thấy Giang Hạc Niên lúc này ngoại trừ tức giận còn có cảm xúc khác.

Áo sơmi làm chứng cứ phạm tội bị Giang Hạc Niên nắm chặt ở lòng bàn tay, hắn vuốt ve một chút rồi buông ra, cảm giác được nhiệt độ cơ thể mặt trên, giương mắt nhìn chăm chú Giác Chu.

Quần áo ở nhà to rộng che khuất chỗ phấn nộn mềm mại mới vừa rồi Giang Hạc Niên kinh hồng thoáng nhìn thấy, cùng với eo nhỏ dễ dàng có thể ôm lấy. Vạt áo dài che đến tận đùi, chỗ đầu gối lộ ra màu hồng nhàn nhạt, làn da trắng nõn đến nỗi có thể nhìn thấy cả tĩnh mạch.

Sạch sẽ xinh đẹp như là con búp bê bày biện ở tủ kính, nhẹ nhàng chạm một cái sẽ làm dơ bẩn.