Chương 24: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Không phải tới lớp cùng những ngày tháng vẽ tranh vốn dĩ rất vui sướиɠ.

Với điều kiện là không bị Giang Hạc Niên ấn ở trên đùi, ép buộc xem mấy bộ phim giáo dục nhảm nhí.

Mười phút đầu, Giác Chu còn có thể phối hợp với Giang Hạc Niên nghiêm túc xem, thậm chí khi vai chính hô to kịch bản như học sinh tiểu học đọc bài “Học tập là mục tiêu của tôi”, cậu còn có thể “ừm ừm” gật đầu.

Giang Hạc Niên: “Hiểu là tốt rồi.”

Cũng không biết đạo diễn này nghĩ như thế nào, cốt truyện phía sau đều là mỗi ngày vai chính biến đổi học tập đa dạng.

Nếu là người chăm chỉ hiếu học xem, xác định sẽ sinh ra cảm giác lo âu, bốc cháy lên ý chí chiến đấu.

Đối với loại cá mặn như Giác Chu mà nói, chính là một bên nội tâm thét chói tai “Xong rồi xong rồi tác phẩm tốt nghiệp của tôi đến bây giờ vẫn chưa vẽ được một nét nào”, một bên bất động như núi mà dựa vào bả vai Giang Hạc Niên, thậm chí sinh ra một tia buồn ngủ.

Cằm cúi xuống, mí mắt cũng có xu thế dính lại vào nhau.

Giang Hạc Niên ôm sát eo cậu: “Ngồi ngay ngắn, nghiêm túc xem.”

“Dạ… Vâng.” Giác Chu nỗ lực đề cao tinh thần.

Cậu chỉ chống đỡ được một nửa bộ phim, liền ngủ mất, thân trên ngã vào trong lòng ngực Giang Hạc Niên.

Được hương bồ kết trên người thanh niên vây quanh, ngủ thật sự rất ngon, lông mi cong vυ"t chẳng mấy chốc đã không còn động đậy.

Cảm giác được trọng lượng trong lòng ngực tăng lớn, Giang Hạc Niên nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, mới cúi đầu.

Lúc Giác Chu ngủ ngoan hơn so với lúc tỉnh rất nhiều, đôi môi nộn hồng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Một chút khẩn trương cũng không có, thậm chí còn cọ cọ trong lòng ngực Giang Hạc Niên.

Giang Hạc Niên vươn tay đυ.ng vào răng cửa Giác Chu, Giác Chu ở trong mơ theo bản năng mà vươn đầu lưỡi, liếʍ láp dị vật xâm nhập khoang miệng.

Dị vật ngửi có vẻ thơm thơm, liếʍ vào thì lại nhạt nhẽo vô vị, Giác Chu liền dùng đầu lưỡi đẩy nó ra bên ngoài.

Giang Hạc Niên lui ra ngoài, đầu ngón tay kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt, bởi vì trọng lực nên lập tức đứt gãy.

Giác Chu thoạt nhìn rất gầy, nhưng thịt trên người đều mềm mụp, bế lên vô cùng thoải mái.

Giang Hạc Niên tự mình tìm ra nguyên nhân rồi tiếp tục ôm cậu ngủ.

Điện ảnh tới hồi kết, danh sách diễn viên phát cùng với một ca khúc trữ tình nhẹ nhàng chậm rãi.

Giác Chu nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ là bởi vì mông bị cộm.

Giang Hạc Niên nhẹ rũ lông mi đen nhánh nồng đậm, che khuất sự vẩn đυ.c cuồn cuộn nơi đáy mắt.

Khi Giác Chu tỉnh lại, đã là nửa đêm.

Cằm cậu cọ cọ ở trên chăn, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc lại xa lạ, ở trên giường lăn một vòng, mới quyện quyện mà mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt là căn phòng trang trí đơn giản lãnh đạm, hệt như chủ nhân của nó.

Ký ức trước lúc ngủ dần dần hiện lên, Giác Chu mới vừa rồi chuẩn bị chống khuỷu tay đứng dậy, tức khắc cương tại chỗ.

Mẹ ơi…

【Mất mặt quá đi mất, hệ thống cậu ở đâu?】Giác Chu sờ sờ mặt của mình, tức khắc tai nóng đến không chỗ dung thân.

Cũng không phải là đứa trẻ nữa, thế mà lại ngủ gật trong lòng anh trai hơn mình có mấy tuổi.