Chương 26: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Biểu tình của quan ngoại giao nước láng giềng dần dần từ OoO biến thành —_—.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, Giang tiên sinh, về chuyện nhập khẩu hàng hóa lần này…”

Hành tinh Slime rất lạc hậu, vẫn luôn dựa vào việc xuất khẩu hàng hóa để kiếm lời.

Khóe mắt cùng đuôi lông mày Giang Hạc Niên vẫn mang ý cười: “Tôi sẽ nói chuyện với quốc vương, cố gắng tranh thủ cho mọi người ích lợi lớn nhất.”

-

Giác Chu lấy di động của mình từ trong túi ra, phát hiện trong lúc mình ngủ, mấy bạn học bên trường học đã gửi cho mìnhb rất nhiều điều tin nhắn.

Phía trước đều là một đống lời khách sáo, Giác Chu trực tiếp lược quá, đọc một câu cuối cùng.

[Mạc Quan: Chu Chu, cậu có diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường hay không?]

Mạc Quan là chủ tịch hội học sinh, ngày thường thường xuyên kéo Giác Chu tham dự một vài hoạt động, nói là có thể mang đến nhân khí cho Giác Chu.

Giác Chu thông thường sẽ cự tuyệt, rốt cuộc bản chất cậu vẫn là bị mọi người sợ, chỉ sợ sẽ có không ít người bị cậu dọa chạy mất.

Ngón tay cậu chọc chọc vào màn hình mà đánh chữ: [Không đi, tôi muốn ở lại trong nhà vẽ tranh.]

Trong lúc chờ đợi Mạc Quan trả lời, Giác Chu lui ra ngoài kiểm tra vòng bạn bè, nhàm chán mở ra vòng bạn tốt xem bảng xếp hạng nghe nhạc.

Vị trí đứng đầu vậy mà lại là Giang Hạc Niên.

Giang Hạc Niên rất ít khi lên mạng, bởi vì danh sách bạn tốt thưa thớt, cho nên không bật chế độ bảo hộ riêng tư.

Giác Chu tò mò đi vào xem, phát hiện trong hôm nay, Giang Hạc Niên nghe kinh Phật tận 4 tiếng.

… Sở thích hứng thú của quan ngoại giao tiên sinh càng ngày càng kỳ quái.

Mạc Quan bám riết không tha mà tiếp tục gửi tin nhắn: [Đến đi đến đi, có vài học muội hỏi tôi năm nay cậu có thể tham gia hay không.]

Giác Chu: [Tôi không đi, tôi không rảnh.]

Giang Hạc Niên kết thúc video hội nghị, đi tới xem Giác Chu đang làm gì.

Mạc Quan: [Sẽ có rất nhiều học muội năm nhất đến tham gia, học sinh của mấy học viện bên cạnh cũng tới! Cậu cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, sẽ không được nhìn cảnh nhiều học muội ngồi tụ ở bên nhau như vậy đâu.]

Giác Chu ngẩng đầu nhìn mắt Giang Hạc Niên, tốc độ tay bay nhanh mà đánh chữ trả lời: [Tôi không có cái loại du͙© vọиɠ thế tục này.]

Tuy rằng Giác Chu quả thật rất muốn có được một đoạn tình yêu ngọt ngào, nhưng nửa năm sau cậu liền sẽ chết đi rồi rời khỏi thế giới này, vẫn là không nên lưu tình rồi cô phụ tấm chân tình của con gái nhà người ta mới tốt.

Hiện tại mục tiêu lớn nhất của Giác Chu chính là nỗ lực sắm vai pháo hôi phản diện, tích cóp tiền ở trong thế giới hiện thực rồi tìm một bạn gái đáng yêu.

[Mạc Quan: Trong mấy thành viên dự thi văn nghệ, có thiếu nữ tai mèo mà cậu thích.]

Giác Chu tay đánh chữ hơi hơi dừng lại: [Hình như tôi lại muốn đi, cụ thể khi nào?]

Mạc Quan báo lại thời gian cụ thể, Giác Chu trả lời một câu “ok”, sau đó nhanh chóng khép máy tính lại, hít sâu nhìn Giang Hạc Niên đối diện.

Giang Hạc Niên: “Mỹ thiếu nữ tai mèo?”

“Cái này…” Giác Chu quyết định nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, anh, sao đột nhiên anh lại đi nghe kinh Phật vậy?”

“Mở cho em nghe, tẩy rửa du͙© vọиɠ thế tục trong đầu em.” Giang Hạc Niên lạnh lùng nói.