Chương 11

Bây giờ nhìn chung, nhà này là ngôi nhà cực kỳ bình dân, cha mẹ của đứa nhỏ đều là thầy cô giáo, là một nhà ba người rất bình thường, vô cùng ấm áp nên nhất định sẽ không xảy ra chuyện bất ổn nào.

Màn ảnh được chuyển đi, hình ảnh lóe lên xuất hiện một đại mỹ nhân tóc xoăn màu hạt dẻ, mặc váy màu đỏ, thân cao chừng 1m75.

⦗A a a a a a a a a⦘

⦗Ấu ấu ấu ấu ấu⦘

⦗Đại tiểu thư!!! Đại tiểu thư của tui!!!⦘

⦗Giày cao gót của đại tiểu thư gϊếŧ chít tui rồi!⦘

⦗Trời ui, đại tiểu thư trang điểm nhẹ thôi nhưng cũng rất đẹp luôn!⦘

⦗Tui liếʍ liếʍ liếʍ.⦘

⦗Tránh ra hết coi, lưỡi của tui bự hơn, để tui tới cho.⦘

⦗Mợ nó đầu lưỡi của ai đâu, súng không có mắt!⦘

⦗...⦘

Mưa bình luận yên lặng một chốc, sau đó bùng nổ gấp mấy lần, số lượng người xem trong phòng phát sóng thẳng tắp bay lên, Tưởng Duyệt Y mới xuất hiện được một phút mà người xem đã lên đến 5000+.

Ở trong hậu trường, Đạo diễn Ninh nhìn số liệu này thì mừng như điên, tuy ông không để bụng số liệu trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng khi thấy nhiều người vào xem như vậy thì đương nhiên lợi nhiều hơn hại rồi!

Quả nhiên mặt dày không biết xấu hổ tranh thủ được Tưởng đại tiểu thư đến tham gia đúng là chính xác.

Hiện tại chỉ còn ngóng biểu hiện của đại tiểu thư khi phát phóng trực tiếp như thế nào nữa thôi.

Đạo diễn Ninh xoa xoa lòng bàn tay mình.

Lúc này, tâm trạng của Tưởng Duyệt Y không được tốt lắm.

"Thời buổi này rồi mà Kinh Đô thị vẫn còn loại tiểu khu này sao?"

Quá cũ nát rồi.

Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đã tra qua, khu nhà giáo, khá mắc đó."

Tưởng Duyệt Y cười nhạo một tiếng rồi nhấc chân đi vào thang lầu của khu nhà này, cô phát hiện thang lầu này chỉ được làm bằng xi măng.

Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt.

Đi đến cửa nhà của mục tiêu, trợ lý đi lên gõ gõ cửa.

Rất nhanh cửa được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đang đeo khẩu trang, dáng người rất đẹp, khí chất rất tốt đứng ở sau cánh cửa, cậu làm tư thế mời: "Hoan nghênh hai người, mời vào."

Tưởng Duyệt Y tháo kính mát xuống, trong lòng ấn Like.

Dáng người hoàn mỹ lộ ra đôi mày cực kỳ xinh đẹp, lúc nói vài câu có thể nghe ra được giọng nói vô cùng dễ nghe, có âm điệu đặc thù, kiểu như người khác đều là giọng âm chuẩn nhưng đặc biệt chỉ có một mình anh ta là có loại âm sắc trong vắt dễ nghe này.

Nhưng mà ở trong nhà mà còn đeo khẩu trang, cứ như anh ta là người nổi tiếng không bằng, không lẽ anh ta không biết mặt của phụ huynh sẽ được đánh mosaic à?

⦗Ý, giọng của người lớn nghe hay thật đó!⦘

⦗Oa, nghe phiêu ghê~⦘

⦗Tay đẹp quá đi, trời ơi.⦘

⦗Tuyệt đối có luyện qua! Nhìn đường cong vai và cổ của cậu ta kìa.⦘

⦗Móa ơi, lúc khom lưng ấy, mông cậu ta gϊếŧ chết tui rùi~⦘

⦗Là mông mật đào đó!⦘

⦗Bé con có đôi mắt xanh đâu, sao không thấy?⦘

Tưởng Duyệt Y đánh giá bên trong căn nhà.

Là kiểu nhà có hai phòng rất đơn giản, được dọn dẹp rất ngăn nắp và sạch sẽ, không có mùi lạ mà ngược lại có mùi vị rất đặc biệt, là mùi trộn lẫn mùi thơm ngọt của sữa.

Nhưng mà nhỏ quá đi, cả căn nhà này còn không lớn bằng phòng ngủ của cô nữa.

Tưởng Duyệt Y không thích chỗ quá nhỏ nên lập tức hơi mất kiên nhất, thậm chí muốn xoay người chạy mất.

Trợ lý nhận ra được trạng thái của cô nên không thể không đi lên nói: "Xin chào, đây là Y Y nhà chúng tôi, sau đó sẽ chơi cùng với bạn nhỏ nhà cậu cả ngày, bé con đâu rồi?"

"Chờ một lát." Ba ba trẻ tuổi có hơi xấu hổ, cậu xoay đầu gọi to vào trong một tiếng: "Thủy Thủy, mau ra đây."

Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ lập tức thò ra từ bên trong phòng ngủ phụ bên kia.

Một đầu tóc xoăn màu nâu ánh kim bao phủ cái trán no đủ, tiếp đó là hai hàng lông mày xinh đẹp, đôi mắt to tròn màu xanh lam, cái mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ phấn hồng, khuôn mặt nhỏ tròn vo.

Cả người bé con trắng như một cái bánh sữa, bé quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi sau đó bịch bịch bịch chạy tới, cái bánh sữa lay động, núng nính như viên đạn bổ nhào vào đùi của người ba ba trẻ tuổi.

Bé nhìn Tưởng Duyệt Y rồi thẹn thùng chớp chớp đôi mắt.

⦗Mịe ơi, đứa bé chất lượng cao của loài người!⦘

⦗Từ đây, thiên thần nhỏ trong đầu tui đã có hình dáng cụ thể rồi~⦘

⦗A a a a a a đẹp quá đi mất! Sao lại có đứa bé đẹp đến như này cơ chứ?⦘

⦗Con mèo méo trong tay đột nhiên không còn thơm nữa, tui muốn ôm bé con có đôi mắt xanh một cái...⦘

⦗Mau giúp tui hỏi coi bé con thích nhất bao tải kiểu gì đi!⦘

⦗Kinh Đô thị đúng không? Tui muốn...⦘

⦗...⦘

Trong nháy mắt, mưa bình luận bắn như điên, dày đặc a a a cùng với ấu ấu ấu đều cống hiến cho lần đầu tiên xuất hiện của Thủy Thủy.

Tưởng Duyệt Y đối mặt với Thủy Thủy.

Tiếp theo trong chớp mắt, nữ thần cao lãnh nở một nụ cười bà dì, cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Thủy Thủy, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Cục cưng ơi, con tên gì nha?"

Văn Khê đẩy đẩy con trai mình.

Thủy Thủy mềm mềm nói: "Con tên Thủy Thủy."

A! Hoàn toàn bị đánh trúng mất rồi!

Tưởng Duyệt Y nhanh chóng vứt hết tất cả mặt trái cảm xúc ra khỏi não mình, cô cười giống như bà mẹ mìn muốn bắt cóc con nít, thậm chí cô nhịn không được mở đôi tay ra, vỗ vỗ bàn tay như muốn thu hút sự chú ý của động vật nhỏ: "Thủy Thủy chào con, tới ôm dì một cái nào?"

Thủy Thủy đứng một chỗ bất động, nghiêng nghiêng đầu như đang tự hỏi gì đó, sau đó bé ngửa đầu nói với ba ba bé: "Ba ba, con muốn đi nhà trẻ."

Văn Khê còn chưa nói gì thì Tưởng Duyệt Y đã nhiệt tình nói: "Nhà trẻ có gì đâu mà chơi, chơi với dì nha, dì dẫn con đi ăn nhà hàng, đi công viên trò chơi có được không nè?"

Trợ lý đứng ở bên cạnh trợn tròn mắt, sao bà cô này đột nhiên phối hợp dữ vậy, là bị đoạt xá rồi à? Nhưng hành trình hôm nay không có nhà hàng, cũng không có công viên trò chơi, chỉ có bước đầu làm quen trong nhà thôi được không!

Trong lòng Văn Khê cười lạnh, ồ, lại thêm một người bị Thủy Thủy bắt được, thật sự không thể trông chờ gì được nữa, đành phải tự dựa vào chính mình thôi.

Cậu nghiêm túc nói: "Không được, hôm nay con phải ở trong nhà chơi với dì nguyên một ngày, còn nhớ rõ hôm qua ba ba đã nói gì không? Thay ba ba tiếp đãi dì, chỉ được ăn cơm, không được ăn đồ ăn vặt."

Thủy Thủy đành phải gật gật đầu.

Văn Khê tiếp tục: "Buổi tối ba ba sẽ trở về, nếu để ba ba biết con không làm theo những gì đã nói thì sẽ đánh mông con đó nhé."

Tưởng Duyệt Y xen vào nói: "Cái anh này, bé con còn nhỏ như vậy sao anh lại đánh nó chứ? Chỉ có thể nói lý lẽ, không thể đánh đập được."

Văn Khê: ...Cô nghe lại mình đã nói cái gì kìa, nếu nói lý lẽ mà nó có thể hiểu thì tôi cũng chả muốn đánh nó làm quái gì.

"Bình thường nó rất ngoan, sức quan sát và độ tập trung rất cao, các loại đồ chơi và ghép hình đều có thể làm cho nó yên tĩnh chơi thật lâu, mấy cái đó đều để ở bên góc kia kìa, nếu có cho nó chơi đồ chơi thì phiền cô trải đệm cho nó trước, cái đệm ở bên đó."

Văn Khê đơn giản dặn dò vài thứ, sau đó dưới sự thúc giục của tổ tiết mục mà rời khỏi nhà.

Vừa ra khỏi nhà, cậu lập tức móc điện thoại mở ra xem phát sóng trực tiếp.

Lúc này, hình ảnh trong phòng phát sóng đã chuyển qua tổ hợp thứ tư, trên màn hình toàn là mưa bình luận đang gào kêu chuyển màn ảnh trở lại bé con có đôi mắt màu xanh lam đi.