Chương 10: Kích Động Cái Gì ?

Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người khϊếp sợ.

Triệu tổng căng thẳng, theo bản năng muốn biến bản thân trở nên trong suốt, bởi vì lời của giám định viên mà tất cả mọi người nhao nhao tiến lên, truy hỏi rốt cuộc từ nơi nào nhìn ra ngọc lục bảo là giả.

Thừa dịp tất cả mọi người không chú ý bên này, Triệu tổng định lén chuồn đi.

Không ngờ, Tuyên Mạt đã đứng chắn trước mặt ông ta, "Triệu tổng, giờ ông muốn đi đâu vậy?”

Nội tâm Triệu tổng dao động mạnh, nhìn thấy khuôn mặt của Tuyên Mạt, ông ta chỉ muốn bóp chết cô.

"Tôi, tôi chỉ muốn đi qua xem thử rốt cuộc từ chỗ nào nhìn ra là giả."

"À."

Tuyên Mạt lui về phía sau hai bước, ý bảo Triệu tổng đi qua.

Triệu tổng rất không tình nguyện tiến lên, lóe mắt nhìn Tuyên Mạt đứng yên tại chỗ. Suy nghĩ củ ông ta lúc này rất hỗn loạn, có cô ta ở đây, mình không có cách nào trốn đi.

Giám định viên cẩn thận nói ra từng chi tiết, hơn nữa còn cảm thán nói: "Thật không nghĩ tới có người có thể bắt trước làm hàng giả tốt như vậy, nếu như vừa rồi không phải tôi liên tục nhìn thêm hai bên, có lẽ thật sự sẽ nhìn nhầm đấy. Nhưng tôi tò mò là, ai trong số các vị có thể nhận ra nó là hàng giả chỉ trong nháy mắt? Việc này có thể xem như là cứu Phong Đầu Hành của các vị một mạng đấy.”

Khỏi phải nói Trịnh tổng cao hứng cỡ nào, ông ta đi tới cạnh Tuyên Mạt, "Tuyên tiểu thư, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, không nghĩ tới ngày đầu tiên cô đi làm đã giúp Phong Đầu Hành giải quyết vấn đề lớn như vậy.”

Người trong hội đồng quản trị nghe được Trịnh tổng nói thế cũng nhao nhao nhìn về phía Tuyên Mạt.

Tuyên Mạt vào công ty như thế nào, không phải bọn họ không biết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Cho dù bọn họ biết Tuyên Mạt dựa vào Sếp tổng mới vào được đây, nhưng trải qua chuyện hôm nay, họ sẽ không còn bất kỳ dị nghị nào với cô nữa.

Tuyên Mạt nhìn về phía Triệu tổng đang đứng ngồi không yên bên kia, mỉm cười nói: "Trịnh tổng, trước mắt cần nhanh chóng điều tra lai lịch của ngọc lục bảo này, còn trong quá trình vận chuyển phải chăng bị đánh tráo hay không. Ngoài ra..."

Đang nói, cô bỗng cố ý dừng lại.

Khi Triệu tổng đối diện với ánh mắt của cô, ông ta liền cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

"Triệu tổng vừa rồi không phải đánh cược với tôi sao? Cam đoan ngọc lục bảo này chính là thật, vậy hiện tại Triệu tổng có gì để nói không?”

Triệu tổng bật dậy vung tay giống như chưởng quầy đứng lên, "Tôi không phải giám định viên, sao biết nó là thật hay giả! Hơn nữa tôi chỉ là người phụ trách trông coi kho hàng này, tôi vốn không ra khỏi kho. Cho dù nó là hàng giả, cũng không đến mức đi tra hỏi trên đầu tôi chứ.”

Lúc ông ta nói xong, còn theo bản năng lau mồ hôi. Nhưng lời nói của ông ta lại khiến người ta cảm thấy có điểm khả nghi cực lớn.

Người của hội đồng quản trị hỏi: "Triệu tổng, nãy giờ chúng tôi đâu có nghi ngờ ông.”

Vừa dứt lời, cả người Triệu tổng chấn động, càng thêm bối rối.

Tuyên Mạt hỏi: "Bây giờ là cuối thu, sao nhìn Triệu tổng như đang nóng nực vậy?”

Triệu tổng chột dạ tay đều run rẩy, "Chỉ là, chỉ là không khí trong kho không lưu thông mà thôi.”

Tuyên Mạt đảo qua toàn bộ nhà kho, tò mò hỏi: "Triệu tổng, camera giám sát kho hàng của các ông còn dùng tốt không?”

Cô chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Triệu tổng liền kích động, "Tuyên Mạt, cho dù cô biết ngọc lục bảo này là giả thì thế nào! Nãy giờ cô cứ hỏi tôi nhiều lần là sao! Cô nghi ngờ ngọc lục bảo này đã bị ăn trộm à?”

"Triệu Thông! Ông sao vậy?"

Người trong hội đồng quản trị lên tiếng khiển trách, "Tuyên tiểu thư chỉ muốn giúp công ty điều tra chuyện ngọc lục bảo giả, ông cứ thành thật trả lời là được rồi, kích động làm gì!”

"Tôi không biết ngọc lục bảo là thật hay giả, nên là hãy hỏi người vận chuyển hàng đấu giá đi."

"Triệu tổng, vừa rồi tôi hỏi camera giám sát kho hàng còn dùng tốt hay hỏng thôi mà." Tuyên Mạt chậm rãi nói từng chữ.

Triệu tổng lại ngây ngẩn cả người.

Phản ứng của ông ta khiến tất cả mọi người cảm thấy khả nghi.

Người của hội đồng quản trị lập tức lên tiếng: "Người đâu, gọi người của tổ kỹ thuật máy tính đến đây, kiểm tra camera giám sát kho hàng cho tôi là còn chạy tốt không! Bao gồm cả tất cả các video giám sát sau khi ngọc lục bảo này được gửi đến nhà kho và được chuyển ra!”

Triệu tổng nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Chỉ cần kiểm tra camera giám sát là ông ta xong đời.

Lúc này, bên ngoài có người tiến vào, nói hai câu bên tai Trịnh tổng, Trịnh tổng lập tức cùng người của hội đồng quản trị giải thích một hồi, lập tức mang theo Tuyên Mạt rời khỏi kho hàng.

Thái độ Trịnh tổng đối với Tuyên Mạt lại thêm kính nể hai phần.

"Chuyện còn lại hội đồng quản trị sẽ điều tra rõ ràng, Tuyên tiểu thư, buổi sắp xếp phỏng vấn trợ lý mọi người đã đến đầy đủ, cô cứ tự chọn người phù hợp, dùng mới thuận tay, phải không nào?"

"Trịnh tổng khách khí rồi."

Giờ Trịnh tổng nào dám không khách khí, sau sự kiện ngọc lục bảo, danh tiếng của Tuyên Mạt trong Phong Đầu Hành nhất định sẽ tăng lên.

Tuyên Mạt chọn người không có quá nhiều phiền phức, phỏng vấn qua ba người, chọn thẳng người thứ tư, những người còn lại có thể đi về.

Hiệu suất làm việc của Phong Đầu Hành rất nhanh, Tuyên Mạt đã sớm có văn phòng riêng của mình, mặc dù cô còn chưa bắt đầu trận đấu giá nào trong nước, nhưng đối với Phong Đầu Hành mà nói, tầm quan trọng của cô đã rất rõ ràng.

Hà Tuyết Nhi dùng điện thoại di động nhanh chóng ghi nhớ những lời Tuyên Mạt giao cho.

"Lời chị vừa nói, em đã nhớ kỹ hết chưa?"

“Vâng, nhớ kỹ ạ."

"Làm trợ lý của chị không cần phải cố gắng như vậy, làm tròn những chuyện trong bổn phận là đủ rồi."

"Chị Mạt yên tâm, em sẽ làm thật tốt, sẽ không để chị thất vọng."

Hà Tuyết Nhi rất quý trọng công việc khó khăn lắm mới có này, cô sẽ làm tốt.

Ngay sau đó, cửa văn phòng bị bật mở.

"Tuyên Mạt! Con khốn! Tao gϊếŧ mày!”