Chương 16: Đây Xem Như Là Lần Thứ Hai Sao ?

Tuyên Mạt nghe có người gọi tên mình thì nhịn đau quay đầu lại. Đối phương đứng lung lay trước mặt cô, lại còn cười tủm tỉm chỉ về phía cô.

“Ai da, là cô thật à, Tuyên học bá? Mấy ngày nay tôi nghe được tin tức cô đã về nước, không ngờ cô về nước thật.”

Tuyên Mạt nhíu mày, mùi rượu phả vào mặt khiến cô cảm thấy khó chịu. Vẻ mặt cười đùa tí tửng của người này làm cô nhớ đến chuyện ở mộ địa lúc trước.

Quản lý chắn trước mặt cô: “Lộ thiếu, vị này là khách quý của ông chủ chúng tôi, mong cậu chú ý một chút.”

“Khách quý? Hừ, mau tránh ra cho tôi, tôi với Tuyên Mạt là bạn học cũ mà. Bạn học cũ lâu chưa gặp ôn chuyện với nhau một chút có sao đâu!”

Anh ta thẳng tay đẩy quản lý sang một bên. Tuyên Mạt theo phản xạ lui về phía sau một bước.

“Học bá, chẳng lẽ cô như lời của Lâm Tư Tư nói, không nhận đám bạn cũ này à? Chỉ du học nước ngoài thôi mà quên nhiều việc như vậy sao?”

Lâm Tư Tư? Hình như Tuyên Mạt có chút ấn tượng với cái tên này, đồng thời cũng nhớ tới người phụ nữ cô gặp được trong ngày đầu tiên đến Phong Đầu Hành. Rất nhanh, trong đầu của cô đã nhớ ra vài chuyện.

“Này! Bây giờ còn giả vờ không quen ông đây à? Được, được đấy.”

Người đàn ông đã bắt đầu nổi giận. Tuyên Mạt cảnh giác nhìn tay của anh ta, tránh đi kịp thời.

“Tôi khuyên anh đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ở đây còn có camera đấy!” Tuyên Mạt lạnh mặt cảnh cáo.

“Hahaha.” Người đàn ông nổi cáu triệt để.

“Tôi còn tưởng rằng Lâm Tư Tư chỉ nói quá lên thôi, ai ngờ học bá nhà chúng ta đúng là quý nhân hay quên. Không sao, người bạn cũ này rất thích lấy việc giúp đỡ người khác làm thú vui. Tôi sẽ khiến học bá nhớ tôi là ai ngay thôi.”

Nói rồi người đàn ông nở nụ cười âm tàn. Một tay hắn túm tay Tuyên Mạt kéo về phòng VIP.

“Lộ thiếu, cậu không thể làm như vậy!”

“Cút đi! Mày đừng quên tao là hội viên của Vân Thượng Cung! Mày dám đắc tội tao à?”

Anh ta ngang ngược chỉ vào mũi quản lý, nhất quyết muốn đem Tuyên Mạt đi. Sức kéo của anh ta rất mạnh, Tuyên Mạt không thể vùng vẫy ra được. Cô nhanh trí lấy bình xịt hơi cay từ trong túi ra, dùng giày cao gót giẫm vào chân hắn. Kèm theo tiếng kêu thảm thiết của anh ta thì bình xịt hơi cay cũng được dùng ngay lập tức. Anh ta ôm mặt mình lăn qua lăn lại trên sàn nhà. Tuyên Mạt âm thầm thở phào. Nghe lời Vãn Vãn quả là không sai, nên mang bình xịt hơi cay theo bên người.

“Đi mau!”

Cô không biết sau đó, người đàn ông này còn có thể làm ra chuyện gì. Tóm lại không phải do cô gây chuyện trước nên cứ đi tìm Vinh tổng là tốt nhất.

Quản lý đã sớm lấy ra bộ đàm, lập tức triệu tập nhân viên phục vụ quanh đó tới, đồng thời cũng kịp thời cũng thông báo cho sếp.

Bởi vì tiếng kêu thảm thiết của anh ta nên những người xung quanh bị thu hút đến xem. Bạn bè của anh ta cũng lũ lượt kéo đến.

Anh ta cay cú vì bị đau, chỉ tay về phía trước: “Bắt ả đàn bà kia lại cho tôi mau!”

Tuyên Mạt nghe vậy thì mặt biến sắc.

Người của bên quản lý đương nhiên phải bảo vệ Tuyên Mạt. Cuộc xô xát diễn ra, nhìn tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Tuyên Mạt thấy thế thì sợ hãi. Cô nhìn thấy anh ta lồm cồm bò dậy thì quay đầu định chạy. Nhưng không ngờ lại gặp được Hoắc Vân chính. Giày cao gót của cô đã bất ổn lại cộng thêm hoảng sợ khi nhìn thấy Hoắc Vân Chính nên cô bị ngã nhào về phía trước. Hoắc Vân Chính vươn tay ra, chuẩn xác đỡ được cô. Cùng lúc đó, người của Hoắc Vân Chính cũng gia nhập vào trong cuộc chiến. Phong ba cứ thế mà kết thúc.

“Trùng…trùng hợp ghê, lại gặp phải Hoắc tiên sinh rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp. Đây coi như là lần thứ hai sao, Tuyên tiểu thư?"

Thật ra Tuyên Mạt vô cùng không muốn thừa nhận. Vinh Kinh và Cố Duy Quân nhìn nhau. Hai người này là vợ chồng thật sao?

“Tôi không gây chuyện mà có người muốn gây chuyện với tôi.” Rất nhanh, Hoắc Vân Chính đã khóa chặt ánh mắt vào người nào đó. Cố Duy Quân ho hai tiếng, lông mày dựng thẳng lên nghiêm túc.

“Tiểu Trương, có chuyện gì vậy?”

Quản lý bảo vệ Tuyên Mạt khi nãy lập tức giải thích: “Lộ thiếu say rượu, vô tình đυ.ng vào Tuyên tiểu thư, cậu ấy còn nói là bạn học cũ của Tuyên tiểu thư, nhưng Tuyên tiểu thư rõ ràng không biết. Sau đó Lộ thiếu tức giận, muốn kéo Tuyên tiểu thư vào phòng. Vì vậy nên Tuyên tiểu thư lấy bình xịt hơi cay xịt vào người Lộ thiếu.”

Hoắc Vân chính hơi híp mắt, hỏi: “Là ai?”

Anh ta vốn là còn có hơi say, nhưng được bạn bè xung quanh nhắc nhở, lúc này anh ta mới nhìn thấy rõ người đàn ông đứng bên cạnh Tuyên Mạt là Hoắc Vân Chính.

Quản lý chỉ vào anh ta: “Tam… tam thiếu.”

Hoắc Vân Chính lạnh lùng nhìn hắn rồi quay sang hỏi cô: “Cô biết hắn ta à?”

Tuyên Mạt lắc đầu.

Anh ta lập tức nổi giận, nhưng thái độ rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều.

“Học bá, cô đừng vô tình như thế chứ. Tôi với cô là bạn học cùng lớp hồi cấp ba mà. Tôi tên là Lộ Nam.”

Hoắc Vân Chính nghe vậy sắc mặt cũng không hoà hoãn được bao nhiêu, mà ngược lại, sắc mặt anh càng tối sầm lại.

“Cậu thiếu bạn học lắm à?”

Vinh Kinh và Cố Duy Quân tỏ vẻ đứng xem kịch vui. Anh ba nổi giận rồi!

“Không…không phải. Tôi…chỉ là do tôi quá phấn khích khi được gặp bạn học cũ. Tôi…tôi uống hơi nhiều, quấy rầy Tam thiếu rồi. Tôi thật là đáng chết.”

Lộ Nam rất thức thời chân chó, khom lưng cười xin lỗi. Tuyên mạt chẳng thèm ngó tới, hình như từ sau khi trở lại Thâm Thành cô gặp qua nhiều nhất chính là trở mặt.

“Bây giờ nói chuyện rành mạch như thế này mà bảo với tôi là say à?”