Chương 22: Từ Nam Thần !

Hà Tuyết Nhi biết mình đã nói quá nhiều điều không nên nói, hơn nữa rất sợ lời của mình sẽ khiến Tuyên Mạt không vui. Vậy nên cô ấy lập tức có chừng mực: "Tóm lại, mọi chuyện đại khái chính là như vậy, nhưng đây đều là em nghe nói, cũng không biết có phải là thật hay không. Nhưng em tin Hoắc tam thiếu dù sao cũng là cháu trai của Hoắc gia, chắc chắn sẽ không làm sao đâu. Chị Mạt, chị gả cho anh ấy, đó chính là hưởng phúc.”

Tuyên Mạt mỉm cười, trong lòng lại nghĩ tới chuyện của Hoắc Vân Chính. Nhà họ Hoắc hành động như vậy thật sự quá đáng. Nếu quả thật đúng như lời Hà Tuyết Nhi nói, vậy ông Hoắc đối với Hoắc Vân Chính cũng có thành kiến, là bởi vì mẹ của Hoắc Vân Chính sao?

Hà Tuyết Nhi thấy sắc mặt Tuyên Mạt hơi khó coi, cô ấy bắt đầu căng thẳng, biết là do vừa rồi mình nhiều lời. Trong thoáng chốc, cô ấy nhớ tới chuyện gì đó: "Chị Mạt, vừa rồi bên trên có gửi thông báo đến, nói buổi đấu giá ở Vân Thượng Cung vào tuần sau sẽ do chị phụ trách."

"Hả? Thông báo lúc nào vậy?"

"Dạ năm phút trước khi chị đến đây đó. Lúc nãy quên nói với chị." Hà Tuyết Nhi ngượng ngùng nói.

Tuyên Mạt hồi tưởng lại những gì Hoắc Vân Chính đã nói với mình khi ở trên xe, chợt nhớ tới mối quan hệ giữa Vinh Kinh và Hoắc Vân Chính. Vậy nên anh biết cũng không có gì kỳ lạ.

Đột nhiên, Tuyên Mạt bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ. Nhìn sang thì thấy là Tuyên Viễn. Tuyên Mạt cau mày, Hà Tuyết Nhi rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thức thời rời khỏi phòng làm việc. Tuyên Mạt đứng dưới cửa sổ nghe điện thoại.

“Con kết hôn với Hoắc Vân Chính sao?” Giọng rất lớn, lớn đến mức hận không thể chui từ điện thoại ra .

"Ừ."

"Tuyên Mạt! Con dám giấu diếm chuyện lớn như vậy với ba à! Không phải con nói với ba, con và Hoắc Vân Chính chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao?"

Tuyên Mạt cười ha ha hai tiếng: "Tôi nói với ông, tôi và Hoắc Vân Chính chỉ có quan hệ bạn bè khi nào? Ông từng thấy trai gái bình thường chỉ có quan hệ bạn bè bao giờ chưa?”

Tuyên Viễn bị chặn đến nghẹn họng: “Đồ hỗn láo, mày định hại chết tao à?”

“Hại chết ông? Hẳn không phải nhà họ Tống lại tìm đến ông gây rối chứ.” Tiếng cười của Tuyên Mạt càng lúc càng lớn: “Thật ra, chuyện này không khó giải quyết, ông chỉ cần gả con gái bảo bối của ông đi, là giải quyết được rồi. Dù sao nhà họ Tống cũng là một gia tộc giàu có, chẳng kém hơn nhà họ Hoắc bao nhiêu, không phải sao?"

"Mày đây là đang có ý đồ xấu gì ?" Giọng nói của Tuyên Viễn đều đang run rẩy.

“Ông không cảm thấy chính ông đang vác đá đè chân mình sao?”

“Tuyên Mạt, mày đừng quên trên người mày đang chảy dòng máu của ai!”

“Vậy ông đã quên trên người tôi vẫn còn máu của mẹ tôi à!”

Tuyên Mạt bị chọc cho tức giận, mẹ vẫn luôn là giới hạn của cô: "Ông còn có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, sao không nghĩ cách đối phó với nhà họ Tống đi? A, đúng rồi, bây giờ tôi là Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, nếu như ông vẫn vì chuyện này mà tiếp tục làm phiền tôi, tôi không cam đoan người đàn ông của tôi có tìm đến nhà họ Tuyên tính sổ chuyện này hay không! Dù gì tính tình người đàn ông của tôi cũng không được tốt lắm! Vả lại ông cũng biết rõ nhà họ Hoắc càng không dễ chọc vào đâu!”. Tuyên Mạt nói xong liền cúp điện thoại.

Cô vuốt mi tâm, trấn tĩnh lại, vẻ tức giận trên mặt cũng dần dần phai đi. Bỗng cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Hà Tuyết Nhi lập tức ngăn lại: "Anh Cao, chuyện này không liên quan gì đến chị Mạt cả. Coi như anh muốn tìm thì hẳn phải tìm lãnh đạo ở trên."

"Tránh ra cho tôi, trợ lý nhỏ như cô ở đây líu ríu cái gì!"

Tuyên Mạt hơi híp mắt, nhìn về phía người đàn ông hung hăng kia, có chút khó hiểu: “Tuyết Nhi, có chuyện gì vậy?”

Hà Tuyết Nhi lập tức đi tới và giải thích: “Chị Mạt, đây là anh Cao Từ, đấu giá viên kim bài của Phong Đầu Hành.”

Ngừng một lúc, cô ấy cúi xuống, trầm giọng nói: "Vốn dĩ là người đấu giá của buổi đấu giá tại Vân Thượng Cung vào tuần sau, thế nhưng hiện giờ thay đổi thành chị đó, chị Mạt."

Tuyên Mạt giật mình: “Xin chào, anh Cao.”

Cô đứng dậy, lịch sự nói.

Cao Từ bày ra dáng vẻ làm giá, đi đến ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, kiêu ngạo nhướng mày: "Tốt* ở đâu? Tôi không tốt ở đâu cả! Nhưng tôi đoán cô chỗ nào cũng tốt."

(*) 好 [hǎo]: có nghĩa tốt, trong câu xin chào/你好 cũng có chữ 好 [hǎo], nên nhân vật Cao Từ mới mỉa mai như trên.

Tuyên Mạt biết là kẻ đến không thiện. Ở nước ngoài, không phải cô chưa từng gặp qua tình huống tương tự.

“Tuyết Nhi, chuẩn bị một tách cà phê cho anh Cao đi.”

“Không cần, miệng tôi rất kén chọn.” Cao Từ không thèm nể nang mà từ chối.

“Được, vậy không cần nữa, Tuyết Nhi, cô đi ra ngoài trước đi, tiện thể đóng cửa lại.”

Cao Từ trợn to hai mắt, khó tin nhìn về phía Tuyên Mạt, hắn còn tưởng rằng cô gái này tốt xấu gì cũng sẽ lôi kéo mấy lần, ai ngờ cô lại sảng khoái như thế.

Trong lúc nhất thời, một hơi ngăn ở l*иg ngực Cao Từ, lên xuống khó khăn. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ chỉnh cho cứng họng như vậy.

"Anh Cao đến tìm tôi, là vì chuyện đổi đấu giá viên sao?"

"Biết rõ còn cố ý hỏi à? A, tôi biết rồi, có phải cô muốn giễu cợt tôi, khinh thường tôi có đúng không?"

"." Cô không nói gì.

"Tuyên Mạt, tôi biết cô là nữ đấu giá viên duy nhất trong hội đấu giá có găng tay trắng, còn là tiểu sư muội của người tôi thần tượng. Nhưng vậy thì sao chứ, cô đừng ỷ vào thân phận của mình lớn, mà cố tình không cho người khác sống. Coi như cô là tai to mặt lớn thì làm sao, đến môi trường mới, vậy cũng phải thực tế một chút!” Cao Từ mở miệng chính là bộ dạng biện minh.

Tuyên Mạt mỉm cười: “Lời của anh Cao không sai”

Cao Từ nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh: “Tuyên Mạt, đừng tưởng rằng cứ như vậy tôi sẽ không dám làm gì cô, thời gian cô đến Phong Đầu Hành muộn hơn so với tôi! Dựa vào cái gì cô vừa đến đã có thể cướp đi công việc của tôi!"

“Đúng, tôi cũng cảm thấy không ổn, cho nên tôi đang định nói với Vinh tổng về chuyện này.”

“Cái gì?” Khuôn mặt tức giận ban đầu của Cao Từ chợt có vài phần ngạc nhiên và khó tin.

"Anh có thể không tin, nhưng tôi quả thực định làm như vậy. Tôi mới đến làm việc tại Phong Đầu Hành chưa đầy một tuần, đã phải vội vàng lên trận, xem như tôi có chút danh hiệu đặc biệt, nhưng vẫn cần có thời gian thích nghi, bởi vì quy trình đấu giá ở nước ngoài và trong nước khác nhau, nên tôi cần phải hiểu rõ đã.” Tuyên Mạt giải thích.

Vẻ khó chịu trên mặt Cao Từ quả nhiên dịu mấy phần, hừ hừ hai tiếng, có chút kiêu ngạo: “Cô cũng biết thức thời đấy.”

Hắn nghĩ thầm: Còn tưởng rằng ỷ mình là sư muội của thần tượng sẽ làm việc phô trương đắc ý, ngược lại là hắn đã hiểu lầm.

“Tôi sẽ tranh thủ trả lại buổi đấu giá tuần sau cho anh, nhưng tôi muốn được đi theo bên cạnh anh một lần, được chứ?”

“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, đương nhiên có thể.” Cao Từ rất sảng khoái mà đồng ý.

“Vậy xin anh Cao yên tâm, chuyện này tôi sẽ mau chóng cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Cao Từ dường như khá thích cô gái này, nhưng vẫn không thể hạ vẻ kiêu ngạo của mình xuống. Hắn nghiêng đầu, sờ cằm: “Cô thật sự là sư muội của Từ nam thần sao?”

“Không thể giả được, qua một thời gian ngắn nữa đàn anh của tôi cũng sẽ về nước.”

Nhất thời, Cao Từ trở nên kích động: "Cô nói cái gì? Từ nam thần sắp trở về nước? Cô không lừa tôi chứ?"