Chương 26: Khó Có Thể Tin

Câu nói của Hoắc Vân Chính tuy có vẻ khó hiểu nhưng cũng rất hàm súc. Sắc mặt của mọi người trong nhà đều có biến hóa nhưng vì kiêng kị ông cụ Hoắc đang ở đây nên cũng không dám nói gì.

Bình thường Hoắc Vân Chính rất ít nói, thường là được chỉ đạo cái gì thì làm cái nấy. Nhưng từ khi kết hôn, anh đã thay đổi hoàn toàn khiến bọn họ không ngờ tới được. Bọn họ cũng hoài nghi do Tuyên Mạt âm thầm xúi giục, thậm chí còn cảm thấy Hoắc Vân Chính thay đổi nhiều như vậy là do Tuyên Mạt hết.

Ngược lại thì ông Hoắc chỉ cười. Ông ấy để lộ ra biểu cảm hết cách, nhưng trong mắt Tuyên Mạt, ông ấy càng lộ rõ kiểu không có tình thân. Đối với những chuyện cháu trai mình phải chịu đựng, căn bản là không hề quan tâm.

“Tùng Chiếu.”

Hoắc Tùng Chiếu nghe thấy ông gọi mình, lập tức tiến lên trước.

“Ba gọi con có chuyện gì vậy ạ?”

Chỉ thấy ông Hoắc khoát khoát tay: “Đem quyền quản lí bến tàu phía Đông và công ty giải trí kia cho nó đi.”

Lời vừa nói ra, cả nhà đã xôn xao lên. Không ít người bắt đầu bất mãn.

“Ba! Sao có thể cho nó bến tàu phía Đông được chứ!”

Hoắc Thi Hoa hơi kích động. Cô ta đã thèm thuồng bến tàu này từ lâu rồi, nhưng ngặt nỗi ông già không chịu nhả ra. Không ngờ bây giờ lại cho Hoắc Vân Chính!

“Ba, công ty giải trí dưới quyền quản lí của Phong Thịnh chúng con vất vả lắm mới khởi sắc. Mà Vân Chính chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này, nếu nó nhận công ty này, chắc chắn nó sẽ gây ra chuyện đấy. Hay là con chọn hai công ty con khác cho Vân Chính? Vậy cũng không tệ mà!”

Hoắc Tùng Chiếu thao thao bất tuyệt giảng giải.

Trong mắt của Tuyên Mạt, hai anh em họ có vẻ vô cùng phản đối quyết định này. Hai chỗ này như là hai miếng thịt mỡ béo tốt, không muốn ai cướp đi vậy.

Ông Hoắc hừ một tiếng: “Bây giờ tôi còn có quyền làm chủ cái nhà này không đấy?”

Thấy ông Hoắc bắt đầu tức giận, Hoắc Tùng Chiếu rụt cổ lại. Hoắc Thi Hoa thì đẩy Hoắc Tùng Chiếu ra, nói với ông Hoắc: “Ba, ba làm như vậy là quá cảm tính rồi. Bây giờ Vân Chính còn không có năng lực như vậy. Cho dù là Vân Thừa thì bây giờ cũng chỉ có thể tiếp quản trung tâm thương mại mà thôi.”

Sắc mặt của Hoắc Vân Thừa rất khó nhìn. Anh ta nhịn nhục mà nhìn Hoắc Vân Chính đang im lặng đứng ở đằng kia. Anh càng bình tĩnh, Hoắc Vân Thừa càng cảm thấy như mình bị châm chọc. Rõ ràng lúc trước ông nội không bao giờ chú ý đến Hoắc Vân Chính, mà bây giờ lại để ý đến vậy. Còn muốn cho nó hai miếng thịt mỡ béo ngậy nữa chứ!

“Vân Thừa.” Ông Hoắc đột nhiên kêu lên. Hoắc Vân Thừa tiến lên.

“Nếu như giao hai công ty trong tay của Vân Chính cho cháu, cháu có thể khiến hai công ty này có lợi nhuận trong vòng một tháng không?”

Hoắc Vân Thừa lập tức trả lời không. Hai công ty kia vốn đã không ổn rồi, ai ngờ Hoắc Vân Chính lại có thể chống đỡ được đến bây giờ. Ông Hoắc đã biết Hoắc Vân Thừa trả lời không. Còn sắc mặt của mấy người Hoắc Tùng Chiếu cũng chẳng dễ nhìn gì.

Ông Hoắc nhìn về phía Hoắc Vân Chính thêm lần nữa: “Vân Chính, nếu ông cho cháu bến tàu phía Đông và công ty giải trí, cháu có thể cam kết điều gì với ông?”

Hoắc Vân Chính bình tĩnh thong dong nói: “Trong vòng một tháng, cháu sẽ làm cho công ty sinh lợi nhuận.”

Chồng Hoắc Thi Hoa Trần Xuyên từ đầu chưa nói câu nào bật cười ha hả, không hề để lời nói của Hoắc Vân Chính vào trong tai.

“Vân Chính, cháu còn nhỏ, nói mạnh miệng như vậy ở trong nhà còn được. Ra ngoài đừng nói như vậy nhé.”

Hoắc Thi Hoa ghen ghét nói: “Bến tàu phía Đông dù nhanh cũng phải mất ba tháng mới có lợi nhuận được. Vân Chính, cháu đừng muốn thể hiện mà nói khoác lác vậy đâu. Cô biết cháu muốn công ty mới nhưng cũng không cần làm cái bộ dạng rắn nuốt voi kia mà.”

“Chồng cháu có thể cứu công ty sắp phá sản, nghe ý của mọi người vừa nói thì bến tàu phía Đông và công ty giải trí đều không phải là công ty lỗ vốn, vậy tại sao chồng cháu lại không thể làm được? Chẳng lẽ chuyện mọi người không làm được thì chắc chắn chồng cháu sẽ không làm được à? Có một câu tục ngữ: Trò giỏi hơn thầy đấy.” Tuyên Mạt bất bình thay Hoắc Vân Chính.

Hoắc Vân Chính nhìn những khuôn mặt khó coi kia mỉm cười, rồi anh nhìn về phía ông Hoắc: “Ông nội muốn cháu bắt đầu khi nào?”

“Ngày mai.”

“Ba!”

Hoắc Thi Hoa hô to.

“Hình như cô không tin cháu lắm nhỉ.”

Hoắc Vân Chính nhìn về phía bà ta nói. Hoắc Thi Hoa khinh miệt: “Mày cảm thấy đây là trò đùa của trẻ con à?”

“Cô thấy lời nói của ông nội như lời của trẻ con à?”

“Mày đừng có mà tự tiện đổi ý tứ trong lời nói của tao!”

“Tất nhiên cô không tin. Hay là để chú đến bến tàu luôn đi.” Hoắc Vân chính nhíu mày nhìn Trần Xuyên.

“Chú quen với bến tàu nhất mà.”

Trần Xuyên tự phụ cười: “Ý của cháu là để trưởng bối như chú làm cấp dưới của cháu à?”

“Ông nội, có vẻ không có cách nào rồi. Hay là ông thay người đi nhé?”

Hoắc Vân Chính nhìn quanh một lượt rồi yếu ớt nói với ông Hoắc.

“Ông nói là cháu thì là cháu! Còn chuyện một tháng là lời hứa của cháu với ông. Chờ một tháng sau, nếu cháu còn chưa hoàn thành được mục tiêu đã nói ,như vậy chờ xem cháu làm thế nào bàn giao vơi ông!”

Ý của ông Hoắc đã rất rõ ràng. Mọi người còn muốn ý kiến thì ông Hoắc bắt đầu tức giận.

“Tôi chỉ nằm trên giường, nhưng cũng không đến nỗi tuổi già sức yếu. Cổ phần lớn nhất của Phong Thịnh vẫn nằm trong tay tôi. Nếu mọi người còn nói câu nào nữa thì đừng hòng ai có việc làm!”

Khi ông Hoắc tức giận mà ra quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hoắc Tùng Chiếu và Hoắc Thi Hoa nhìn nhau, không dám nói gì nữa. Vậy là bến tàu phía Đông và công ty giải trí đã danh chính ngôn thuận thuộc quyền sở hữu của Hoắc Vân Chính. Tất cả người nhà họ Hoắc đều đố kỵ đến đỏ mắt. Nhưng bọn họ cũng có tính toán riêng ở trong đầu. Một tháng có thể khiến cho Hoắc Vân Chính thân bại danh liệt!

Ông cụ Hoắc muốn nghỉ ngơi nên Hoắc Vân Chính dẫn theo Tuyên Mạt ra khỏi nhà họ Hoắc.

Không ngờ Hoắc Vân Thừa ngăn lại đường của anh: “Chúc mừng em, Vân Chính. Không ngờ vợ em nói vài câu vu vơ cũng lấy được hai công ty tốt như vậy.”

Lời nói này cũng có ý giễu cợt. Hoắc Vân Chính cười nhạt, đôi mắt sắc bén thâm thúy hơi cười lạnh: “Vâng, may mắn thật đấy. Hay anh cũng đi kiếm một cô cháu dâu về cho ông đi? Em thấy con gái nhà họ An cũng không tồi đâu.”

Hoắc Vân Thừa nhẫn nhịn.

“Phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi. Sẽ có lúc em cảm thấy chán đấy.” Nói rồi anh ta châm chọc khıêυ khí©h nhìn Tuyên Mạt.

“Vậy anh cũng phải nghĩ đến tình cảnh của Hoắc Vân Nam đi. Anh với bác cả còn chưa nghĩ cách cứu Hoắc Vân Nam ra à?”

Mặt của Hoắc Vân Thừa biến thành màu đen triệt để.

“Hoắc Vân Chính, em thật sự muốn đối đầu với bọn anh à?” Anh ta chất vấn.

Hoắc Vân Chính ung dung cười. Cho dù ở trước mặt Hoắc Vân Thừa, anh vẫn chiếm ưu thế hơn.

“Anh đoán xem.”

Hoắc Vân Thừa bị thái độ của Hoắc Vân Chính làm cho khó chịu. Anh ta tiến hai bước, mặt gần như gần sát với mặt của Hoắc Vân Chính. Tuyên Mạt đứng bên cạnh hai người cũng có hơi lo lắng. Hoắc Vân Thừa cắn răng, vẻ phẫn nộ viết sẵn lên mặt.

“Coi như mày lấy được bến tàu phía Đông và công ty giải trí thật thì mày cũng vẫn còn cách Phong Thịnh vạn dặm. Mày tưởng việc của bố mẹ mày lúc trước vẫn có thể khiến ông nội có cái nhìn khác về mày à?”