Chương 27: Không phải là kiệt tác của cô sao ?

Lúc Hoắc Vân Thừa trông thấy trên mặt Hoắc Vân Chính biến có biến hóa nhỏ, liền cười đắc ý: “Cậu cho rằng tự mình làm tốt như vậy, thì có thể lấy được sự yêu thích của ông nội sao? Tôi nói cho cậu biết, cả đời này đều không thể!”

Khi ngón trỏ của Hoắc Vận Thừa chạm vào ngực anh chưa đến hai giây, Hoắc Vân Chính cũng đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn.

Thấy vậy, trong lòng Tuyên Mạt liền căng thẳng.

Sắc mặt của Hoắc Vân Chính lạnh lùng, lực trong tay cũng tăng thêm mấy phần, lửa giận toàn thân trong phút chốc bộc phát.

“Hoắc Vân Chính, cậu muốn ra tay với tôi à?”

Hoắc Vân Thừa nhíu mày, tức cười nói: “Cậu cảm thấy cậu có thể đánh thắng được tôi?”

Giọng nói trầm thấp ảm đạm mang theo lửa giận nồng đậm, bị hắn áp chế vô cùng tốt. Hoắc Vân Thừa cảm nhận được cổ tay truyền đến một trận đau nhức, hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện dáng vẻ đau đớn do Hoắc Vân Chính làm ra.

“Vậy thì có thể thử xem, chi bằng để ông nội lau mắt nhìn lại một lần.”

“Vân Chính!” .Tuyên Mạt thấp giọng hô.

Vẻ mặt Hoắc Vân Chính khó coi, một đấm đã giáng xuống bụng của hắn.

“Hoắc, Vân Chính!”

“Cầu xin tôi đánh người, anh là người đầu tiên đấy.”

Hoắc Vân Chính ghét bỏ hất tay ra, làm Hoắc Vân Thừa mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất.

Anh nhìn xuống từ trên cao, đáy mắt đầy khinh miệt và trào phúng: "Nếu anh đã chúc mừng tôi, vậy tôi cũng muốn chúc mừng anh, chúc mừng sự hợp tác của anh và An gia trước, hy vọng anh có thể mau chóng lấy được mảnh đất kia."

“Mày!”. Hoắc Vân Thừa ôm cái đau bụng đang đau nhức kịch liệt, nói năng không hoàn chỉnh.

Hoắc Vân Chính chẳng thèm ngó ngàng, trực tiếp mang theo Tuyên Mạt rời đi.

Ngồi trong xe.

Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, Tuyên Mạt vẫn có chút chấn động. Trong mắt của cô, Hoắc Vân Chính không phải loại người hằng ngày rèn luyện thân thể tốt, nhưng cũng sẽ không sinh bệnh. Tuy nhiên, bởi vì trời sinh anh có làn da trắng, nó phần nào khiến cô có ảo giác rằng thân thể anh tương đối yếu hơn. Nhưng từ tư thế mà cô nhìn thấy vừa rồi, dường như cô đã đoán sai.

“Vừa rồi gọi tôi là có ý gì? Cảm thấy tôi đánh không lại Hoắc Vân Thừa sao?” Hoắc Vân Chính gác tay phải lên cửa sổ xe, kéo lê đầu rồi nghiêng sang một bên, tuỳ ý nhìn Tuyên Mạt.

“Hiện tại xem như Hoắc tiên sinh đã hoàn toàn bất hoà với nhà họ Hoắc rồi?”

“Không phải là kiệt tác của cô sao?”

Tuyên Mạt hơi giật mình, có chút xấu hổ: “Có phải đã phá hỏng kế hoạch của Hoắc tiên sinh rồi không?”

“Sớm hay muộn đối với tôi mà nói cũng không có gì thay đổi.”

Hoắc Vân Chính chẳng mấy quan tâm, tựa hồ những chuyện phát sinh này đều nằm trong dự liệu của anh.

“Kế tiếp còn cần tôi phải chú ý chỗ nào nữa không?”

Hoắc Vân Chính lại thâm ý nhìn cô một chút, không nhanh không chậm nói: “Cứ như vậy là đủ rồi.”

Tuyên Mạt gật gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Nhìn kỹ hồi lâu, là số địa phương ở Thâm Thành, nhưng khá lạ lẫm. Cô lưỡng lự một lúc, nhưng vẫn bắt máy, còn chưa kịp hỏi là ai thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tiểu Mạt Mạt, đoán xem tôi là ai.”

Trong xe vốn yên tĩnh, cho dù Tuyên Mạt không bật loa ngoài, cũng có thể nghe được rõ ràng.

Trình Chu đang lái xe, mắt vô thức liếc qua Tam gia trong kính chiếu hậu, quả nhiên ánh mắt anh tối đi mấy phần.

“Cao tiên sinh, lúc này gọi cho tôi có việc gì sao?” Tuyên Mạt cố ý hạ giọng, cảm thấy hơi lúng túng khó xử.

"Cô đã chạy đi tìm Vinh tổng để trả lại buổi đấu giá một tuần sau cho tôi rồi à, ây da, không phải bảo cô đừng để chuyện này trong lòng rồi sao? Cô thật là, trưa mai để bụng trống đi, đợi tôi, tôi mời cô ăn cơm."

"Không cần, không cần, đó vốn là của anh mà."

"Ôi chao, dùng giọng điệu đó với tôi làm gì, đều nói chúng ta là đồng nghiệp tương thân tương ái mà. Ngày mai tôi sẽ đi tìm cô, không nể mặt mũi, thì chính là cô không nhận người bạn như tôi. Tạm biệt, không quấy rầy các người tân hôn ngọt ngào nữa."

". "

Điện thoại đã bị Cao Từ cúp máy.

Trong xe lại khôi phục yên tĩnh.

Giờ phút này, Tuyên Mạt cảm thấy mình dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của bản thân.

“Đồng nghiệp?”

Quả nhiên! Tuyên Mạt nghiến răng, tuyệt vọng nhắm mắt.

“Giọng đồng nghiệp của cô khá vang đấy.”

Ngữ điệu khá lãnh đạm, như muốn nói rằng không phải tôi muốn nghe mà tự nó lọt vào trong.

"Đúng vậy, ban ngày làm việc có chút hiểu lầm nhỏ. Lúc chiều tôi đã giải quyết xong rồi, anh ấy chỉ muốn cảm ơn tôi thôi, cho nên ..."

"Chuyện công việc của cô không cần giải thích thêm với tôi.” Giọng điệu dứt khoát pha chút ngạo nghễ.

Chẳng phải là anh hỏi sao?

“Vâng, tôi chỉ không muốn Hoắc tiên sinh hiểu lầm tôi và người khác có quan hệ không rõ ràng thôi.”

“Biết là tốt, dù sao nhan sắc của cô cũng không quá an toàn.” Hoắc Vân Chính thờ ơ nói.

“.”

Lời này rốt cuộc là đang khen cô hay là tổn thương cô vậy?

Trình Chu mím môi, nín cười.

Đường Cung.

Từ sau khi xuống xe, trên mặt Hoắc Vân Chính liền hiện rõ cảm xúc nhỏ. Đi trước Tuyên Mạt một bước, ngay cả dì Trần chào hỏi cũng không thèm đếm xỉa đến, trực tiếp đi lên lầu. Tuyên Mạt rất bị động.

Dì Trần lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân*, có phải lúc đến Hoắc gia gặp phải chuyện không vui không?”

Tuyên Mạt nghĩ ngợi, rắc rối thì cũng có chút rắc rối, nhưng cũng không hẳn là khó chịu. Sao cô cứ có cảm giác Hoắc Vân Chính tức giận, là bời vì cuộc điện thoại mà cô vừa nghe vậy nhỉ? Có phải cô đã suy nghĩ nhiều rồi không?

“Cũng, khá tốt, có một chút thôi.”

Dì Trần thở dài nặng nề, tựa hồ đã quen.

"Người nhà họ Hoắc cũng thật là, hoàn toàn không coi cậu chủ như người nhà. Nếu không phải ông bà chủ để lại cái Đường Cung này cho cậu chủ, không biết cậu chủ sống ở Hoắc gia sẽ ra sao nữa."

Nghe vậy, Tuyên Mạt hết sức kinh ngạc: "Hóa ra Đường Cung là do cha mẹ của anh ấy để lại?"

"Thiếu phu nhân không biết sao?"

Tuyên Mạt hơi xấu hổ, làm sao cô có thể đi nghe ngóng chuyện của Hoắc Vân Chính được.

Dì Trần nhớ tới việc hai người bọn họ chia phòng ngủ, biết câu hỏi của mình có chút dư thừa. Lập tức chuyển chủ đề: “Thiếu phu nhân à, hẳn là cô và thiếu gia vẫn chưa ăn cơm. Tôi nấu mì rất nhanh, chi bằng chờ một lát cô bưng lên cho cậu chủ thay tôi nhé?"

"Tôi…"

"Thiếu phu nhân, tôi còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, làm phiền cô nhé.”

Tuyên Mạt đành phải đồng ý.

Trong thư phòng.

Hoắc Vân Chính nhận được một email, anh đang mở ra xem, thì điện thoại đổ chuông. Là ở Đế đô gọi tới.

“Tam gia, ngài đã nhận được email chưa?”

“Ừm, thông tin có chính xác không?”

“Căn bản là chính xác.”

Sau khi đọc xong nội dung, Hoắc Vân Chính chợt nhíu chặt lông mày: “Cậu chắc chắn?”

“Một người đã mất tích 20 năm, còn một người đã chết gần mười năm, cả hai đều không có chứng cứ nào để chứng minh họ có phải cùng một người hay không. Trước mắt, đây đã là chứng cứ khách quan nhất."

“Vậy nên cậu nói với tôi đây không phải cùng một người?"

"Tam gia, hai người này rõ ràng không giống nhau."

Giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại bỗng run run.

Kết quả này không như ý muốn của Hoắc Vân Chính, anh lạnh mặt, đóng máy tính lại, đồng thời dặn dò: “Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, điều tra lại lần nữa đi.”

“Tam gia, thật ra còn có một cách khác.”

“Cậu cảm thấy thế nào?"

“Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ mau chóng nghĩ cách".