Chương 37: Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ

Tuyên Mạt nghe đến đây, lập tức hiểu ra.

Hoắc Vân Chính lùi về sau hai bước,liền muốn quay lại đại sảnh, “ Vẫn còn cảm thấy lạnh sao?”.

Sau khi căng thẳng qua đi, Tuyên Mạt lúc này mới cảm thấy lạnh cóng, co ro trong chiếc áo khoác mà Hoắc Vân Chính đưa cho, phía trên vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, khiến cô cảm thấy dễ chịu phần nào. Đối với sự việc lúc nãy, cô không đề cập đến nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Hoắc Vân Chính quay lại đại sảnh. Vào trong, khi quan sát xung quanh Tuyên Mạt cau mày phát hiện người đàn ông đang đứng bên cạnh An Nhã mặt mày rạng rỡ, cùng với người cô nghe vừa nãy như là hai người.

Chỉ là trong mắt Tuyên Mạt lại cảm thấy vô cùng ghê tởm, khiến cho cô nhớ đến Tuyên Viễn. Lúc này, cô cảm thấy không được khỏe, nhỏ giọng nói với Hoắc Vân Chính: “Tôi đi rửa tay một lát.”

Hoắc Vân Chính nhìn thấy bước chân của Tuyên Mạt có chút gấp gáp, khẽ cau mày, liếc sang nơi mà lúc nãy Tuyên Mạt nhìn qua thì thấy vợ chồng An Nhã và Trần Tĩnh Xuyên. Không lâu sau đó, vợ chồng Trần Tĩnh Xuyên đi về phía Hoắc Vân Chính. Tuyên Mạt trong phòng rửa tay dành ra vài phút để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân,mới từ bên trong đi ra. Ai ngờ, đột nhiên có người loạng choạng lao về phía này, Tuyên Mạt nhất thời không chú ý, cả người lùi về sau va mạnh vào tường.

“Xin lỗi vị tiểu thư đây, tôi không hề cố ý đâu nhưng cô có sao không?”.

Tuyên Mạt đau đớn nhíu mày thì nhìn thấy đôi tay hắn rất nhanh, trong nháy mắt, chiếc áo khoác của Hoắc Vân Chính trên người cô đã bị anh ta làm cho rơi xuống sàn. Nhưng cô đã nhạy bén đoán được tay người đàn ông kia muốn chạm vào người mình, cô ngay lập tức cảnh cáo: “Anh muốn làm gì?” .

Tuyên Mạt ngay tức khắc hất tay anh ta ra, cau mày nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nhìn trang phục thì đoán anh ta là nhân viên phục vụ đi lại trong đại sảnh.

“Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đang xem xem cô có bị thương chỗ nào không thôi.”

Vừa nói, tay của người đàn ông lại không an phận mà mò tới. Tuyên Mạt ngày càng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô dùng gót giày đá vào bắp chân anh ta, nhân cơ hội định nhặt chiếc áo khoác trên sàn lên rồi bỏ chạy. Nhưng không ngờ hắn ta lập tức ôm lấy eo của Tuyên Mạt

“Tiểu thư, tôi thật sự vừa gặp cô thì đã yêu rồi, không bằng chúng ta tâm sự đi.”

“Buông ra!”

“Tôi sẽ không làm gì cô đâu, thật đó!”

Lúc này, Trình Chu ở phía xa nghe thấy tiếng động lập tức chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy thiếu phu nhân bị bắt nạt, cậu ta sải bước lao về phía trước, giáng một cú đấm hạ gục người đàn ông. Sau đó ấn chặt hắn ta xuống đất, khiến hắn không sao ngóc đầu lên nổi. Tiếp đó lấy điện thoại ra gọi người đến: “Gọi vài người đến phòng rửa tay bên này, hơn nữa đi thông báo cho Tam Gia nữa.”

Tuyên Mạt hơi thở nặng nề, vịn vào tường, cả người run bần bật. Nếu không phải Trình Chu kịp thời xuất hiện, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nếu như là người khác đến, vậy chắc chắn sẽ bị hiểu lầm cô ấy dang díu với người đàn ông khác. Còn nếu không có ai đến thì cô ấy coi như xong.

“Trình đặc trợ, hỏi hắn xem là kẻ nào đã sai hắn làm !”

Trình Chu nhìn thấy sắc mặt Tuyên Mạt sợ hãi đến tái nhợt cả rồi, nhưng vẫn có thể điềm tĩnh suy xét vấn đề, bất giác khâm phục vô cùng. Cậu ta vâng theo. Chỉ bằng hai ba cú đấm đã khiến tên kia đau khổ, hắn ta liền nhận tội .

“Là, là An đại tiểu thư, cô ấy đưa tôi vài nghìn tệ, bảo tôi xuống tay với Tam Hoắc phu nhân.”

Người đàn ông vẻ mặt cầu xin nói: “Tôi thật sự là đầu óc ngu muội, vì hám lợi nên mới hồ đồ như vậy, cầu xin hai người cho tôi một cơ hội, hãy tha cho tôi lần này.”

Trình Chu nghe nhức tai, cho hắn một cú đấm, trực tiếp đánh gãy ba cái răng cửa , hắn ta lập tức không dám lên tiếng. Trong một gian phòng ở tầng hai, Tuyên Mạt ngồi trên sô pha uống phà, Hoắc Vân Chính ngồi bên cạnh cô . Tên kia cũng đã khai nhận. Hoắc Vân Chính trực tiếp gọi Đỗ Tổng qua, Đỗ Tổng nào biết có việc như này xảy ra, đến khi biết là do An Nhã làm ra liền lập tức cho người gọi vợ chồng họ lên đây. Đợi cho đến khi vợ chồng An Nhã bước vào phòng, An Nhã vừa nhìn thấy người đàn ông máu me đầy miệng sõng soài trên mặt đất thì mặt liền biến sắc.

Trần Tĩnh Xuyên nhìn thấy sự tình, có chút buồn cười: “ Đỗ Tổng, ngài gọi vợ chồng chúng tôi lên đây, chắc không phải để chúng tôi nhìn thấy những thứ này chứ.”.

Sắc mặt Đỗ Tổng lúc này trông khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi bọ, chỉ tay vào An Nhã nói: “ Vậy cậu thử hỏi người bên cạnh cậu xem cô ta đã làm ra chuyện tốt gì rồi! An tiểu thư, Đỗ Mỗ tôi có thù hằn gì với cô sao, sao cứ phải ở trong tiệc rượu của tôi làm cho ầm ĩ tới mức này chứ! Hôm nay vẫn may là Hoắc tam thiếu phu nhân chưa xảy ra mệnh hệ gì, nếu không thì sự việc lần này cô xem tôi phải ăn nói với Hoắc tam thiếu sao đây?” .

An Nhã nuốt nước bọt, Trần Tĩnh Xuyên nghi hoặc không hiểu chuyện gì nhìn sang cô ta. An Nhã lập tức phản bác: “Đỗ Tổng, ngài nói vậy là có ý gì? Tôi đã làm gì khiến ngài phải xin lỗi Hoắc thiếu gia chứ?” .

Trần Tĩnh Xuyên cũng ra vẻ bênh vực cho vợ mình: “Đỗ Tổng, lúc nãy vợ tôi nói với tôi rằng muốn cùng Đỗ gia hợp tác, chưa hợp tác nữa đã như vậy rồi, đây là ý gì thế?”

“Để tôi nói cho anh nghe” Hoắc Vân Chính đứng dậy, nhàn nhã tiến tới. Sắc mặt anh lạnh tanh, ánh mắt sắc bén như hồ nước ngàn năm, lạnh đến thấu xương, dáng người cao lớn, đem đến cho người ta một cảm giác ngột ngạt vô cùng. An Nhã không tự chủ được nép sát vào người Trần Tĩnh Xuyên, không dám đối diện với ánh mắt của Hoắc Vân Chính. Từ trước đến nay chưa từng quá để ý đến Hoắc Vân Chính, nhưng không ngờ hôm nay mới nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy, thế mà lại khiến cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi . Nhưng khi mọi người vẫn đang quan sát, Hoắc Vân Chính đột nhiên tung một cú đấm thật mạnh vào bụng của Trần Tĩnh Xuyên, điều này ai cũng không ngờ tới.

“Cậu, cậu đánh tôi!”

“A, Hoắc Vân Chính anh dám đánh chồng tôi!” Hoắc Vân Chính tiếp đến như muốn động thủ với An Nhã, ánh mắt u ám, tàn ác: “Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, bằng không cú đấm này chính là dành cho cô.”

“Anh!”.

“Cô đã mua chuộc tên phục vụ này, bảo hắn tìm cơ hội ra tay với vợ tôi, muốn vấy bẩn danh dự trong sạch của cô ấy, phải không?”

“Tôi, tôi không biết gì cả, chuyện này không liên quan đến tôi!”.

Trần Tĩnh Xuyên đau tới mức gần như quỳ rạp xuống, nhưng khi nghe thấy lời của Hoắc Vân Chính, lúc này mới chú ý tới Tuyên Mạt đang ngồi trê ghế sô pha cùng với gã phục vụ đang nằm trên mặt đất.

“Vợ của cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, có người đàn ông khác thích là chuyện bình thường. Thế mà lại đổ lên người tôi, Hoắc gia các anh làm người như vậy à?” An Nhã lúc này mới quay lại cắn ngược.

“Ồ, không phải cô? Vậy là tôi đã đánh nhầm , toàn bộ trách nhiệm đều do anh ta hết nhỉ?” Hoắc Vân Chính chậm rãi nói từng từ.

“Biết vậy thì tốt, bây giờ xin lỗi chúng tôi ngay!” An Nhã lập tức nói.

Gã phục vụ đâu ngờ rằng người phụ nữ này bây giờ liền trở mặt không quen , nếu như toàn bộ trách nhiệm này đều đổ hết cho anh ta, thì anh ta coi như toang thật rồi.

“An đại tiểu thư, sao cô có thể nói như vậy! Rõ ràng là cô bảo tôi đi quấy rối Hoắc tam phu nhân, cô đừng có chối, tôi có người làm chứng !” .

Tên này sợ bản thân tiêu đời, lập tức phản bác lại. An Nhã trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh cười khẩy: “ Ai làm chứng? Làm chứng cái gì? Tôi quen cậu sao? Tôi với cậu đã từng gặp nhau sao? Bản thân tự làm trò bậy bạ, lại dám đem chậu nước bẩn* hắt lên đầu tôi à?!” .( nguyên văn là chậu sit)

Giây tiếp theo, Trình Chu đã ngăn cô ta lại. Hoắc Vân Chính hỏi: “ Nhân chứng đang ở đâu?”.