Chương 38: Chuyện của em gái

Nhân viên phục vụ liền rút điện thoại di động ra, nói với Hoắc Vân Chính: “Tôi, tôi có thể gọi điện thoại.”

Đỗ tổng ở bên cạnh giục: “Vậy thì mau gọi đi.” Hoắc Vân Chính nghiêm mặt lại, quay người ngồi xuống. Tuyên Mạt nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng và chột dạ của An Nhã một cách vô cảm. Về phía Trần Tĩnh Xuyên, cú đấm này thực sự khiến anh ta đau đớn không thể tả. Nhân viên phục vụ nhanh chóng gọi điện thoại, ngay sau đó một nhân viên phục vụ khác lập tức chạy tới. Thấy tình hình trong phòng, anh trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy anh liền kéo anh lại nói: “Lão Mã, anh nói xem, vừa rồi có phải là cô ta tìm tới tôi, đưa cho tôi tấm thẻ rồi bảo tôi đến chỗ Hoắc tam thiếu phu nhân quấy rối đúng không?”

Lão Mã tim đập thình thịch. Ánh mắt An Nhã hằn học, đe dọa: “Anh ăn nói cho cẩn thận, nếu như dám nói sai sự thật, nhà họ An chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Lão Mã càng khóc không ra nước mắt.

Tuyên Mạt cười khẩy hỏi cô ta: “An đại tiểu thư không coi Hoắc gia chúng tôi ra gì nữa phải không? .

An Nhã không cam tâm trừng mắt nhìn cô một cái. Tuyên Mạt ổn định lại tâm trạng, cô nhướng mày nhìn về phía Lão Mã, điềm tĩnh nói:

“Anh Mã, bây giờ anh đang nói thật hay nói dối anh là người rõ nhất. Dù sao anh cũng đến đây rồi.” Lời của Tuyên Mạt không có sự uy hϊếp nào cả nhưng lại khiến tim của Lão Mã đập mạnh như đánh trống, càng thêm lo sợ.

Anh ta gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng là An đại tiểu thư đã đưa cho Tiểu Lưu một tấm thẻ, đúng là bảo anh ấy đi quấy rối tam,..tam thiếu phu nhân ngài.”

An Nhã liền mất bình tĩnh nói: “Các người thông đồng với nhau để vu khống tôi đúng không? Tôi với các ngươi không thù không oán , các người dám vu oan cho tôi!” An Nhã vừa tức giận quát mắng, vừa định ra tay.

Lão Mã rụt cổ lại, anh ta hiểu rõ tình thế lúc này và biết bản thân nên làm gì: “An đại tiểu thư, cái gì mà chúng tôi thông đồng vu khống cô chứ. Tên trên tấm thẻ đó chắc hẳn là tên của An đại tiểu thư đúng chứ, Tiểu Lưu, cậu đem cái thẻ đó ra là biết rồi.”

An Nhã toát mồ hôi hột. Cô ta quả nhiên quên mất điều này. Ngay lập tức, mặt An Nhã tái mét, không biết nên làm thế nào. Trần Tĩnh Xuyên trông thấy sắc mặt của vợ mình thay đổi cũng đã hiểu là xảy ra chuyện gì rồi. Anh ta kéo An Nhã về cạnh mình:

“Anh biết em cũng vì giận thay Anna mới nhất thời hồ đồ gây ra chuyện như thế này, cũng may bây giờ cũng chưa sảy ra chuyện gì lớn. Vợ à, hôn nhân là do duyên phận. Dù gì Anna và Hoắc tam thiếu không có duyên phận, chúng ta cũng không thể ép buộc được. Sự việc ngày hôm nay quả thực là em làm không được đúng lắm.” Anh ta vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu liên hồi.

An Nhã nuốt nước bọt, cô ta không dám nhìn đôi vợ chồng trên ghế sofa: “Đúng, đúng là tôi muốn báo thù cho em gái tôi, Hoắc Vân Chính là anh đã có lỗi với em tôi trước!” Ngay lúc đó, An Nhã tóm được cái cớ này và tự tin trở lại.

Đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Hoắc Vân Chính nhìn thẳng vào cô ta, sắc bén như lưỡi dao, trên mặt anh dường như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, khiến người ta có cảm giác sợ hãi: “An đại tiểu thư uống nhiều rồi, có cần tôi tìm người giúp cô giải rượu, sắp xếp lại những gì cô vừa nói không?”

Hoắc Vân Chính chầm chậm nói từng từ một. An Nhã cau mày, nhưng vì ánh mắt của Hoắc Vân Chính mà cảm thấy có chút chột dạ.

“Thủ đoạn của người nhà họ An các người quả thật là y như nhau, chỉ dựa vào đôi câu nói mà tưởng là đã có thể làm lắng vụ này xuống sao?” Hoắc Vân Chính tiếp tục nói: “Trước đây là em gái cô, bây giờ là cô, chi bằng nợ cũ nợ mới chúng ta tính luôn một thể được chứ?”

An Nhã liền nổi giận: “Dựa vào đâu mà anh bắt tôi chịu trách nhiệm về việc của em gái tôi?”

“Vậy sao cô lại dám lấy việc của em gái cô làm cái cớ để ra tay với vợ tôi?”

Lúc này An Nhã không nói lên lời, tim đập thình thịch, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại, biết rằng đây là chiêu mà Hoắc Vân Chính cố ý gài mình.

Cô ta lại bắt đầu hoảng sợ. Trần Tĩnh Xuyên nhíu mày, tính cách của vợ mình thế nào, anh ta là người rõ nhất. Anh ta tiến lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh vợ mình và nói với Hoắc Vân Chính:

“Hoắc tam thiếu, mong cậu nể tình mối quan hệ của hai gia đình chúng ta, hôm nay quả là vợ tôi không đúng, tôi cũng thành thật xin lỗi anh. Nhưng vô cùng may mắn là tam thiếu phu nhân cũng không bị tổn thất gì, chuyện này tốt nhất coi như là chuyện nhỏ, nếu để lộ ra ngoài thì không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà, hơn nữa đối với thanh danh của thiếu phu nhân cũng bị ảnh hưởng, phải không nào?”

An Nhã nghe thấy chồng mình nói vậy liền nhếch mép. Lòng thầm nghĩ, Hoắc Vân Chinh chắc chắn sẽ không thể không quan tâm đến thể diện nhà họ Hoắc. Tuyên Mạt nhìn Trần Tĩnh Xuyên với ánh mắt chán ghét, cũng coi như đã hiểu tại sao mà người đàn ông này có thể trở thành chồng của An Nhã, lại có thể tránh được tầm mắt của vợ mà to gan ăn vụng.

Hoắc Vân Chính nghiêm mặt, vẫn chưa thể kìm chế lại được. Lại nghe thấy những lời ngầm đe dọa một cách công khai của Trần Tĩnh Xuyên, anh càng khinh bỉ, lạnh lùng buông một câu: “Anh nghĩ là tôi sẽ quan tâm đến mối quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ An sao?” khiến bầu không khí liền trở nên căng thẳng đến đỉnh điểm. Đỗ tổng như thể người tàng hình đứng bên cạnh cũng cảm thấy máy sưởi của căn phòng để nhiệt độ quá cao, bây giờ người ông ta mồ hôi đẫm đìa. ( truyện được dịch bởi Đại Mao)

Làm thế nào bây giờ. An Nhã lại bắt đầu căng thẳng: “Hoắc Vân Chính, anh là người Hoắc gia, hiện tại lại vừa mới tiếp quản công ty mới. Anh thật sự định...”

“Im mồm!” Lúc này Trần Tĩnh Xuyên liền quát lên ngắt lời cô ta: “Việc đã đến nước này rồi em còn nói như vậy nữa! Em điên rồi à?”. Anh ta thực sự là rất bực mình.

Người có con mắt tinh tường đều có thể biết được rằng Hoắc Vân Chính đang mượn cớ để gài bẫy, sao người phụ nữ này lại không hiểu cơ chứ? Đây là lần đầu tiên An Nhã bị người đàn ông của mình mắng mỏ thậm tệ như vậy, mặc dù muốn nổi giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn.

Hoắc Vân Chính thâm thúy chế nhạo: “Vừa rồi Trần tổng nói là nếu việc này mà bại lộ không những ảnh hưởng mối quan hệ của hai nhà, mà cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của vợ tôi. Vậy Trần tổng đoán thử xem rốt cuộc hai việc này việc nào dễ xảy ra hơn?” Sắc mặt của Trần Tĩnh Xuyên lúc này như thể vừa nuốt phải một con ruồi vậy. Hoắc Vân Chính trắng trợn nói cho hắn, cho dù sự tình bại lộ, anh ta cũng sẽ không để vợ mình chịu nửa điểm điều tiếng. Ngược lại là cả hai nhà chắc chắn sẽ đều bị tổn hại. Trước kia có thể Trần Tĩnh Xuyên cho rằng Hoắc Vân Chính đơn thuần không biết thủ đoạn, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Anh ta liền nhẫn nhịn. Sự việc hôm nay, rõ ràng là họ vô lý. Nếu mà cứ tiếp tục cố chấp như thế này, e rằng đến lúc Hoắc Vân Chính sẽ có biện pháp khác để đối phó. Tới lúc đó thì sẽ mất nhiều hơn được.

“Hoắc tam thiếu, vậy phải làm thế nào thì anh mới tha thứ cho chúng tôi?”

“Xin lỗi một cách chân thành.” Hoắc Vân Chính từ từ nói.

Trần Tĩnh Xuyên rõ ràng là có chút nghi ngờ, Hoắc Vân Chính chỉ muốn họ xin lỗi một cách chân thành thôi ư?. Trình Chu có lòng tốt nhắc nhở: “ Trần tổng, cậu ba nhà chúng tôi nói là muốn “chân thành” xin lỗi.” Anh ấy nhắc đi nhắc lại, chủ yếu nhấn mạnh hai từ này.

Trần Tĩnh Xuyên hiểu ra, anh ta quay lại kéo An Nhã nói: “Vợ, mau xin lỗi đi.” Đồng tử của An Nhã đột nhiên co lại, khuôn mặt hung dữ, chỉ tay vào Tuyên Mạt nói: “Cô nói cái gì? Muốn tôi xin lỗi sao?” .

Trần Tĩnh Xuyên không khỏi đau đầu, anh ta thì thầm vào tai vợ: “Không lẽ em muốn sự việc này truyền đến tai ba sao? Bây giờ Hoắc Vân Chính có địa vị thế nào ở nhà họ Hoắc em còn không rõ sao? Em đừng quên là, bây giờ ba đang có một đống chuyện phiền phức rồi!”.