Chương 41: Chiếc vòng của mẹ

Điện thoại truyền đến giọng nói của Tuyên Viễn: “Mày định cả đời này sẽ không về lại Tuyên gia nữa sao?”.

Tuyên Mạt chỉ cười khẩy, cô thực sự đã đánh giá rất cao con người Tuyên Viễn, vốn nghĩ ông ta lại định giở trò gì nữa đây, ai mà ngờ chỉ có vậy.

“Lần trước tôi nói vẫn chưa rõ ràng hay sao,hay là do ông mắc bệnh đãng trí? Ồ, chắc hẳn đều không phải, chính là muốn kiếm cớ hỏi tôi về chuyện cô con gái bảo bối của ông đúng không?”.

Lời nói của Tuyên Mạt tràn đầy sự lạnh nhạt và mỉa mai. Cô thành công làm Tuyên Viễn tức điên lên rồi. Mục đích của cuộc điện thoại này đúng là để hỏi chuyện về con gái ông ta, nếu Tuyên Mạt đã nói như vậy, ông ta cũng không cần phải che giấu nữa. Trong nháy mắt, ngữ khí liền trở nên lạnh lùng, sắc đá.

“Mày là đang cố ý gây khó dễ cho Dao Dao phải không? Nó vừa mới kí hợp đồng, mọi thứ đang vô cùng thuận lợi, mày lại xuất hiện làm khó nó, thậm chí còn khiến công ty muốn chấm dứt hợp đồng với nó! Tuyên Mạt, thật sự không ngờ tao đã sinh ra một đứa con gái độc ác, lòng lang dạ thú như mày! Mày đây là muốn hủy hoại tiền đồ của Dao Dao! Tao bây giờ nói cho mày biết, tao không quan tâm mày dùng cách gì, không được để cho công ty chấm dứt hợp đồng với Dao Dao, nếu không tao sẽ khiến cho mày phải mất mặt!”

“Khiến tôi mất mặt như nào?” Ánh mắt Tuyên Mạt lạnh lẽo, u ám, người tựa vào ghế, vẻ mặt lạnh tanh.

“Vậy thì lấy đồ của mẹ mày làm vật trao đổi thì sao?” .

Tuyên Viễn đột nhiên mở miệng nói. Tuyên Mạt khó chịu cau mày.

Tuyên Viễn cười khẩy một tiếng, dường như rất tự tin đã nắm được điểm yếu của Tuyên Mạt, “Vẫn còn đồ của mẹ mày ở chỗ tao, dẫu sao thì mẹ mày không để lại cho mày bất cứ thứ gì, vậy đồ trong tay tao không phải vừa hay để mày giữ làm kỉ niệm sao?”.

“Ông nghĩ tôi sẽ tin ông à?”

Tuyên Mạt căm phẫn nắm chặt tay, dường như phải cắn chặt răng mới có thể nói ra lời này. Cô ấy từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ còn thứ đồ gì đó của mẹ nằm trong tay Tuyên Viễn.

“Đó là một cái vòng tay, mày bây giờ đã làm việc ở Phong Đầu Hành, vậy hoàn toàn có thể tìm người đi kiểm chứng. Nói ra thì tao vẫn cũng rất tò mò, mẹ mày một thân một mình, trên người sao có thể có một chiếc vòng quý giá như thế được. Ban đầu tao còn nghĩ sẽ đem bán nó đi, nhưng mẹ mày lại dám cay độc chửi rủa tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao có thể cân nhắc giao lại chiếc vòng này cho mày.”

Tuyên Viễn chỉ đang bịa chuyện mà thôi. Bởi vì lúc đầu, ông ta cảm thấy chiếc vòng này là đồ giả, nên cũng không để ý. Vài năm trước đã đem chiếc vòng này nhờ một người bạn đi bán, ai mà biết người ta căn bản không dám động vào, Tuyên Viễn liền bí mật điều tra xuất xứ của cái vòng nhưng cũng không có bất cứ thông tin gì. Hơn nữa lúc trước người đàn bà kia cũng không tiết lộ bất cứ điều gì về nó. Ông ta liền cảm thấy chiếc vòng này có chút đặc biệt, nên cũng đành để lại. Nhưng ông ta không ngờ lại có một ngày có thể lấy chiếc vòng này ra để uy hϊếp Tuyên Mạt.( truyện được dịch bởi Đại Mao)

“Được”.

Tuyên Mạt nhíu mày, “Nhưng tôi phải xem chiếc vòng đó có thật không đã.”

“Lát nữa tao sẽ gửi video về chiếc vòng cho mày xem.”

Tuyên Viễn tuyệt nhiên không hề biết cuộc đối thoại của mình với Tuyên Mạt đã bị Tuyên Kỳ ở ngoài phòng sách nghe thấy. Anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy Tuyên Viễn lấy ra một cái hộp từ trong két sắt, bên trong có một chiếc vòng trắng tinh như tuyết. Tuyên Kỳ mở to mắt ra nhìn, cho dù anh ta không biết phân biệt hàng, nhưng cũng biết chiếc vòng này rất có giá trị. Nếu mà đem nó đi bán, có khi số tiền đó còn đủ để hắn ta trả hết nợ. Rất nhanh, trong lòng hắn ta đã nảy ra một âm mưu xấu xa.

Còn Tuyên Mạt sau khi nhận được video liền lập tức đem video này đi gặp Đoàn Tố Mai. Mẹ cô lúc trước có sống cùng với Đoàn Tố Mai, mẹ cô có chiếc vòng này hay không, bà ấy là người biết rõ nhất. Khi Tuyên Mạt đi qua bên này, Đoàn Tố Mai vừa hay đang mở cửa tiệm, cho dù hôm qua có chút rắc rối, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hôm nay bà mở cửa kinh doanh. Đoàn Tố Mai nhìn thấy Tuyên Mạt lại đến rồi, như nhìn thấy đứa con của mình, bà ở góa cả đời, cũng chưa từng có con. Sau khi biết Tuyên Mạt là con của Diệu Nhiên thì càng thêm nâng niu, yêu quý hơn dù chỉ mới quen biết mà thôi.

“Mạt Mạt à, con ăn cơm chưa?” Đoàn Tố Mai đem vài quả táo vừa mua ra.

“Dạ, con ăn rồi, dì đã ăn chưa ạ?”

“Dì ăn rồi.” Đoàn Tố Mai trả lời một cách đầy yêu thương.

“Đến cũng đến rồi, mà con đem đến nhiều đồ ăn như vậy làm gì, một mình dì lại ăn không hết.”

Tuyên Mạt nhận lấy quả táo đã được Đoàn Tố Mai rửa sạch sẽ, cười cười nói, “Dì à, con nay đến muốn hỏi dì một chuyện.”

Bà lau tay, ngồi xuống gật đầu nói: “Con hỏi đi.”

Tuyên Mạt liền mở điện thoại lên, sau đó đưa sang cho bà ấy xem: “Dì thấy chiếc vòng này có quen không?”

Đoàn Tố Mai nhìn một cách chăm chú, chưa tới hai giây đã mừng rỡ đáp: “Đây là đồ của Diệu Nhiên, con bé vẫn luôn cất giữ nó rất kĩ. Dì vừa xem qua đã biết vòng đó rất quý giá, liền khuyên nó đừng tùy tiện lấy ra. Hôm qua vốn định hỏi con, hóa ra chiếc vòng này ở chỗ của con?” Tuyên Mạt không ngờ chiếc vòng này thật sự là của mẹ mình, nhưng mà lại nằm trong tay của Tuyên Viễn.

Cô lắc đầu, có một chút ưu phiền, “Nó ở trong tay Tuyên Viễn.”

“Cái gì!” Đoàn Tố Mai lúc này vô cùng kích động, “Chiếc vòng này là kỉ vật của mẹ con, sao lại nằm trong tay thằng khốn đó?.”

Tuyên Mạt cũng rất muốn biết rốt cuộc tại sao lại như vậy. Đoàn Tố Mai vỗ nhẹ bờ vai của bà, an ủi.

“Chúng ta cùng nghĩ cách lấy nó trở lại, đây là đồ vật của mẹ con nhưng lại bị hắn cuỗm mất!, hơn nữa Mạt Mạt à, dì không hề rõ về lai lịch của mẹ con, nhưng ngày đó, con bé cả người tả tơi, chỉ có duy nhất thứ này là có giá trị. Dì nghĩ thứ này chắc là do gia đình nó để lại, nói không chừng con có thể thông qua chiếc vòng này tìm thấy người thân của mẹ con thì sao?”.

Tuyên Mạt thật sự đã bị những lời nói của Đoàn Tố Mai làm cho cảm động rồi.

“Đây chỉ là phỏng đoán của dì thôi, tóm lại con vẫn phải lấy lại chiếc vòng này, không thể tiện nghi tên khốn kia được.”

Tuyên Mạt khẽ gật đầu, “Con sẽ tìm cách lấy nó về.” .

Trời đã khuya, Tuyên Mạt ngồi xổm dưới lầu canh chừng, nhìn thấy dì Trần sắp mang trà vào phòng sách, cô liền nhân cơ hội này mượn cớ đi lại, muốn đích thân mang trà vào cho Hoắc Vân Chính. Dì Trần thấy vậy thì vui vẻ tột độ. Bà nghĩ thiếu gia và thiếu phu nhân không lâu nữa thôi lại sẽ đằm thắm, tình cảm giống như một cặp vợ chồng bình thường .

Đợi đi đến cửa phòng, Tuyên Mạt ít nhiều cũng cảm thấy rén rén vì cô biết hôm nay muốn chấm dứt hợp đồng với Tuyên Dao. Nhưng chưa qua bao lâu, cô ấy lại đến yêu cầu Hoắc Vân Chính hủy bỏ , thật là có chút mất mặt. Suy đi nghĩ lại, đắn đo một hồi, đều là vì chiếc vòng của mẹ mà thôi. Cô cắn môi, vẫn là lựa chọn đi vào. Hoắc Vân Chính nhìn thấy sự xuất hiện của Tuyên Mạt thì không hề bất ngờ, anh từ sớm đã nhận ra có người đang lưỡng lự đứng bên ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt sầu não, ưu tư của Tuyên Mạt thì liền biết là có chuyện tìm anh .

Tuyên Mạt dè dặt đặt ly trà xuống, “Anh Hoắc, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Hoắc Vân Chính đặt bút máy xuống, cầm lấy tách trà đặt lên trên miệng uống một ngụm, nhướn mày hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”

“Liên quan đến chuyện của Tuyên Dao.”

Hoắc Vân Chính quả thực không ngờ là vì nữ nhân khác.

“Nói thử xem.” Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn bình ổn, điềm đạm hết sức.

“Nghe nói Tuyên Dao sắp bị hủy hợp đồng, có thể đừng hủy nữa không?”.

Hoắc Vân Chính lần này thực sự nghe không hiểu gì cả. Anh đáp: “Tuyên Mạt, nếu không đưa ra lí do thích đáng, tôi sẽ coi như em chỉ đang nói đùa mà thôi.”

Ý tứ trong câu nói quá rõ ràng, Tuyên Mạt hoàn toàn hiểu.

Cô cũng không hề giấu diếm, “Tuyên Viễn dùng chiếc vòng của mẹ để uy hϊếp tôi, mẹ tôi lúc sinh thời chưa hề để lại cho tôi một món đồ nào, sự tồn tại của chiếc vòng này tôi cũng chỉ mới biết mà thôi.”