Chương 8: Không Phải Là muốn đòi về một ít, mà là toàn bộ

Cổ họng của Hoắc Tùng Chiếu như ăn phải thứ gì đó ghê tởm khó chịu vậy.

“Bây giờ cháu nói lời này là có ý gì?”

“Bác cả đoán xem?”

“Cháu!”

“Nghe nói ngày hôm qua Hoắc Vân Nam ở quán bar phát sinh hiềm khích gây náo loạn, ở trong trại tạm giam một ngày một đêm, Bác cả không tìm được người nào để bảo lãnh anh ấy ra à?”

Hoắc Vân Chính bâng quơ hỏi ngược lại. Lúc này Hoắc Tùng Chiếu mới phản ứng, “Là cháu làm?”

Hoắc Vân Chính mỉm cười, “Hoắc Vân Nam là người trưởng thành, còn có thể nghe lời cháu xúi giục rồi đi làm bậy sao? Chỉ là cháu vừa vặn có vài người bạn ở cục cảnh sát, cơ mà không cần phải làm phiền nhau!” Hoắc Tùng Chiếu tức đến không chịu được, dựa vào thế lực nhà họ Hoắc bọn họ, sao lại không thể bảo lãnh người ra chứ. Nhưng hết lần này tới lần khác, làm cách nào cũng không được. Ông ta còn đang buồn bực nghĩ ở Thâm Thành này còn có thể có người nào dám đối nghịch với nhà họ Hoắc. Hoàn toàn không nghĩ tới lại là cháu trai ruột của mình làm!

“Hoắc Vân Chính, cậu muốn lật trời rồi!”

“Xem ra bác cả không cần cháu hỗ trợ rồi, vậy không quấy rầy mọi người dùng cơm.” Hoắc Vân Chính một lần nữa kéo tay Tuyên Mạt, xoay người xuống lầu.

“Cháu đứng lại đó cho bác! Đứng lại!”

Mặc kệ Hoắc Tùng Chiếu quát tháo thế nào, Hoắc Vân Chính cũng không dừng lại.

Mà đám người làm của nhà họ Hoắc nhìn thấy Hoắc Vân Chính đều cúi đầu không dám hé răng.

Mãi cho đến khi trở lại ngồi trong xe, Tuyên Mạt mới kinh ngạc phát hiện, kể cả Hoắc Vân Chính ở nhà họ Hoắc không được ưa thích, nhưng có vẻ như anh ấy chưa từng phải chịu thiệt. Mặc kệ là cô út hay là bác cả, đến cuối cùng đều phải nuốt cục tức mà không chiếm được chút lợi thế gì khi tranh luận với Hoắc Vân Chính.

Cô trộm nhìn Hoắc Vân Chính, bên ngoài ánh đèn lúc sáng lúc tối, chiếu trên gò má anh, tạo ra cái bóng đường nét trên khuôn mặt anh, thâm thúy lạnh thấu xương.

Đột nhiên, cô nhớ tới hôm nay ở trên nghĩa trang, người đàn ông vứt thuốc lá vào bia mộ bên cạnh mộ mẹ. Ở trên mặt bia là tấm ảnh của hai người. Tên là: Hoắc Tùng Hạc, Tôn Tụ Chi.

Đấy là bia mộ của ba mẹ Hoắc Vân Chính?!

“Vừa rồi biểu hiện không tồi.”

Bên trong xe đang rất yên tĩnh, đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoắc Vân Chính.

Tuyên Mạt hoàn hồn, “Dựa theo thỏa thuận làm việc mà thôi.”

“Chuyện nhà họ Tống, tôi sẽ thay cô chấm dứt.”

“Cảm ơn Hoắc tiên sinh.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người rất nghiêm túc, dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau chưa đầy mười tiếng đồng hồ, dù có là vợ chồng rồi thì vẫn là người xa lạ.

Trở lại Đường Cung.

Hoắc Vân Chính hỏi dì Trần: “Phòng của Tuyên Mạt đã thu xếp xong chưa?”

Dì Trần ôn hòa nói: “vâng, đã thu xếp xong, ở ngay cạnh phòng của Thiếu gia.”

“Đưa cô ấy đi làm quen đi.”

Dứt lời, Hoắc Vân Chính liền đi thẳng lên lầu, ngay sau đó Trình Chu đi theo phía sau, trong tay còn ôm không ít văn kiện.

Dì Trần mỉm cười đi đến bên cạnh Tuyên Mạt, “Thiếu phu nhân, tôi đưa cô đi lên xem phòng nhé.”

“Làm phiền dì.”

Tuyên Mạt tắm rửa xong sức cùng lực kiệt nằm dài trên giường, hồi tưởng lại đủ loại chuyện gặp phải vào ngày hôm nay, thật sự không thể tưởng tượng được một ngày lại có thể xảy ra nhiều chuyện đến như vậy. Cho dù một ngày cô làm bốn công việc, cũng không có mệt mỏi như vậy.

Cô biết bắt đầu từ ngày mai mình phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Nhưng có một điều quan trọng nhất không thể quên.

Cô ngồi dậy một lần nữa, gọi điện thoại cho Từ Bắc Chỉ. Bên kia bấm nghe rất nhanh, nhưng tính toán lại thời gian thì vừa vặn là sáng sớm ở bên kia.

“Sư huynh.”

“Phong Đầu Hành bên kia có vấn đề gì à?” Giọng Từ Bắc Chỉ hổn hển, là vừa rồi mới từ máy chạy bộ bước xuống.

"Không phải, Phong Đầu Hành vô cùng thuận lợi. Em muốn nói với sư huynh một chút chuyện riêng.”

"Chuyện về mẹ em?”

“Vâng.”

“Không thành vấn đề, em cứ đem tình huống cụ thể cùng với những gì mà em muốn điều tra nói cho anh biết đi.”

Dừng một chút, Từ Bắc Chỉ lại hỏi, “Tiểu Mạt, em là con gái của Tuyên Viễn, nhà họ Tuyên nợ em nhiều như vậy, chẳng lẽ em không nghĩ sẽ đòi một ít về sao? Làm như vậy không phải quá lợi cho bọn họ?”

“Đòi chứ!”

Đôi mắt đen láy của Tuyên Mạt ánh lên vẻ lạnh lùng, “Không phải là muốn đòi một ít, mà là sở hữu toàn bộ!”

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến Phong Đầu Hành làm việc.

Ngày hôm qua phía công ty đưa thông báo, sẽ sắp xếp cho cô một trợ lý nhỏ, cho phép cô tự mình chọn. Mặc dù là ông chủ của Phong Đầu Hành nhiều lần tạo điều kiện cho cô, nhưng Tuyên Mạt vẫn không muốn mình nhận được ưu tiên, cho nên sớm rời giường để tới công ty. Không nghĩ Hoắc Vân Chính đã sớm không ở Đường Cung.

Cô lấy một cái bánh mì cùng một quả trứng gà rồi vội vàng đi một mạch tới Phong Đầu Hành.

Ở nước ngoài Tuyên Mạt rất nổi tiếng, chỉ cần là ngành đấu giá, không ai là không biết cô. Dù sao thì ở trong hiệp hội bán đấu giá, cô là nữ đấu giá viên duy nhất từng đoạt giải thưởng găng tay trắng.

Nhưng ở Thâm Thành, chưa chắc đã có người biết được. Cho nên phong quang vĩ tích (thành công to lớn rực rỡ, nói ngược để mỉa mai châm biếm) ngày hôm qua của cô, cũng đã truyền khắp trong Phong Đầu Hành, thậm chí còn lan truyền mạnh mẽ, nói cô là bồ nhí của vị cổ đông nào đó, đi cửa sau để vào.

Sắp xếp buổi phỏng vấn trợ lý nhỏ còn chưa bắt đầu, thì Tuyên Mạt được dẫn đến kho hàng lớn của Phong Đầu Hành. Bên trong bày đủ loại kiểu dáng hàng đấu giá. Trong các công ty đấu giá, Phong Đầu Hành tự mở kho hàng như vậy, thật là lần đầu tiên nhìn thấy.

Khi người phụ trách kho hàng nhìn thấy Tuyên Mạt tới, lập tức tỏ thái độ, “Trịnh tổng, ông có ý gì? Từ khi nào Phong Đầu Hành quy định một người bán đấu giá có thể tùy ý thấy hàng đấu giá trước khi buổi đấu giá bắt đầu? Hơn nữa buổi đấu giá lần này người bán đấu giá là cô ta à? Nếu như có sơ xuất gì xảy ra, ông muốn tôi phải ăn nói như thế nào với hội đồng quản trị?”

Tuyên Mạt không rảnh bận tâm đến sự khó chịu của ông ta. Cô liếc mắt đảo qua rồi dừng lại ở một chuỗi vòng cổ ngọc lục bảo ngay trước mặt.

"Ngọc lục bảo này giá trị chục triệu là thứ mà cô có thể chạm vào à?”