Chương 9: Ông Đang Chột Dạ ?

“Tuyên tiểu thư là tiểu sư muội của hội trưởng hiệp hội bán đấu giá Từ Bắc Chỉ, cũng là đấu giá viên nữ duy nhất của hiệp hội đạt găng tay trắng! Triệu tổng, ông cảm thấy tuyên tiểu thư có tư cách xem không?”

Trịnh tổng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Triệu tổng, muốn ông ta thức thời một chút, không cần đắc tội sai người.

Chưa cần nói đến những thứ này đại biểu cho thân phận của Tuyên Mạt, liền chỉ bằng việc cô là người mà sếp tổng của Phong Đầu Hành đích thân hạ mệnh lệnh cần chiếu cố, cho nên phải biết cân nhắc nặng nhẹ!

“Cứ cho là cô ta giỏi đi, nhưng nếu đã tới Phong Đầu Hành thì phải tuân theo quy củ của Phong Đầu Hành! Lúc này mới là ngày đầu tiên đến liền phá quy củ, bảo tôi phải quản kho hàng thế nào!”

Triệu tổng không hiểu ám hiệu trong ánh mắt của Trịnh tổng.

Ông ta không vừa mắt Tuyên Mạt đi cửa sau.

Tuyên Mạt cầm lấy chuỗi vòng cổ ngọc lục bảo rồi nói: “Đây là hàng giả.”

Lời này vừa nói ra, lập tức chọc Triệu tổng càng thêm khó chịu, “Cô bớt ở chỗ này nói linh tinh, Phong Đầu Hành chúng ta khi nào xuất hiện qua giả phẩm mang ra bán đấu giá hả! Đây là ngọc lục bảo trị giá năm mươi triệu đấy! Cô là gián điệp thương mại được ai phái đến có đúng không! Trịnh tổng, ông nghe đi, nghe cho rõ đi! Còn có găng tay trắng đấy! Cho dù cô ta là người bán đấu giá giỏi đến cỡ nào cũng không phải giám định viên, đừng ở chỗ này gây sự ồn ào."

Triệu tổng hùng hùng hổ hổ quát lên, giơ tay định giằng lấy ngọc lục bảo trong tay Tuyên Mạt.

Nhưng Tuyên Mạt không cho ông ta thực hiện được.

“Trên sàn đấu giá không được xuất hiện bất luận đồ giả nào, một khi bị phát hiện, Phong Đầu Hành sẽ bị toàn giới phong sát, thậm chí còn phải bồi thường. Triệu tổng, vừa rồi ông cũng nói đây là ngọc lục bảo trị giá năm mươi triệu, có lẽ cái này đối với Phong Đầu Hành không tính là cái gì. Nhưng năm mươi triệu lại có thể khiến Phong Đầu Hành bị phong sát. Nếu như cấp trên biết, trách nhiệm này là ông gánh, hay là người từng sở hữu ngọc lục bảo gánh?”

Trịnh tổng bị câu nói của cô dọa sợ.

“Tuyên, Tuyên tiểu thư, cô có mấy thành khẳng định đây là giả?”

“Mười thành!”

“Nói bậy! Sao có thể là giả được! Đã là đồ đấu giá thì trước khi đưa qua đây đều phải được giám định viên cao cấp làm giám định rồi mới được mang vào! Cô ta nói một câu giả thì sẽ là giả à? Trịnh tổng, ông ở chỗ này vui đùa đấy à?” Mặt mũi Triệu tổng xanh mét phán bác.

“Được rồi, nếu Triệu tổng cho rằng tôi nói sai, vậy không bằng chúng ta đánh cược?” Tuyên Mạt vừa nói, vừa cất ngọc lục bảo vào hộp.

“Dựa vào cái gì tôi phải đánh cược với cô?”

“Ông đang chột dạ à?”

“Sao tôi phải chột dạ?!”

“Nếu không chột dạ, vì cái gì không dám đánh cược? Hay là Triệu tổng đã sớm biết ngọc lục bảo này là giả?”

Lòng bàn tay Triệu tổng đã đổ mồ hôi, ánh mắt né tránh, trán lấm tấm mồ hôi.

Tuyên Mạt híp mắt lại, tiếp tục kí©h thí©ɧ ông ta: “Cho dù giám định lại lần nữa, cũng chỉ là để đồ đấu giá lần này thêm một cái bảo đảm, đồ đấu giá một khi lên đài, sẽ không có cơ hội đổi ý. Dựa vào giá trị thị trường hiện tại của Phong Đầu Hành, đã hơn trăm tỷ đi. Năm mươi triệu hủy diệt Phong Đầu Hành trị giá hơn trăm tỷ, nhưng làm sao bây giờ? Biết đâu tôi đã đoán sai thì sao? Triệu tổng ở chỗ này quản lý, hẳn là không chỉ một hai năm, chắc là chưa từng phát sinh sự tình như vậy đi.”

Cô nói chậm rãi súc tích, Triệu tổng mất tự nhiên nuốt nuốt nước miếng.

“Cược! Cược thì cược! Đến lúc đó tôi xem cô mất mặt thế nào!”

Trịnh tổng thấy thế, bèn nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho công ty mời giám định viên giỏi nhất đến đây.

Rất nhanh, sự việc tại kho bên này đã truyền ra ngoài, thậm chí truyền tới tai Hoắc Vân Chính.

Sau khi Trình Chu báo cáo đầu đuôi sự việc, Hoắc Vân Chính nhíu mày, âm trầm hỏi: “Đợt hàng đấu giá lần này lấy từ đường nào?”

“Hội từ thiện Ái Liên, tiệm đồ cổ Minh Châu, còn có mấy nhà sưu tầm nữa.”

“Còn chuỗi vòng cổ kia?”

“Là từ trong tay một nhà sưu tầm lấy về, tôi đã điều tra qua, khoảng thời gian trước, vị này có đi Ma Cao chơi bạc, thua một tỷ cho nên ông ta mới lấy vòng ngọc lục bảo này ra bán đấu giá.” Trình Chu giải thích.

Hoắc Vân Chính híp mắt, toàn thân lạnh lẽo.

"Điều tra người đó cho cẩn thận, mặt khác cũng kiểm tra người đã qua tay cùng với giám định viên cho kĩ, cả Triệu Thông này nữa.”

"Vâng!”

Giám định viên đến rất nhanh. Thậm chí còn làm kinh động đến người của hội đồng quản trị, trước mắt trong kho đang có mặt mấy vị trong ban hội đồng quản trị.

Triệu tổng thoạt nhìn cảnh tượng trước mắt cảm thấy không ổn, nhưng ông ta vẫn cố nén. Tuy vậy mọi cử chỉ hành động vi diệu của ông ta đều lọt vào mí mắt Tuyên Mạt.

Quả nhiên là ngọc lục bảo có vấn đề, suy đoán của cô cũng có thêm vài phần khẳng định. Giám định viên quan sát chừng mười phút. Việc phải chờ đợi thế này có lẽ đã quá dày vò bọn họ.

Đúng lúc này Triệu tổng nổi giận, "Giám định viên đã giám định một thời gian dài như thế nhưng cũng không có kết quả, bởi vì nó là đồ thật nên mới giám định không ra giả. Sao còn lãng phí thời gian ở đây làm gì?” Lời nói của ông ta khiến vài người trong hội đồng quản trị cảm thấy cũng có lý.

"Tuyên Mạt, cô có gì để nói nữa không?"

Vẻ mặt của Tuyên Mạt vẫn thản nhiên như không, "Trên thế giới có một nhóm đội ngũ chuyên chế tạo hàng giả, vật phẩm thật sau khi đã qua đấu giá thì bị bọn họ tráo thành đồ nhái, cho dù là giám định viên giỏi đến đỉnh cấp cũng không thể giám định ra ở lần đầu tiên. Nhưng đồ giả thì vẫn là giả, chỉ cần tốn ít thời gian để quan sát những khiếm khuyết mà thôi. Đã giám định lâu như vậy, giờ đợi thêm vài phút nữa cũng không phải là vấn đề to tát, phải không Triệu tổng?”

Triệu tổng tức đến nghiến răng nghiến lợi, cứng họng không thể phản bác.

Đúng lúc này, giám định viên hét lên: "Ngọc lục bảo này, là giả! ”