Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Chi vừa nói câu này xong thì lập tức hối hận, vô cùng phỉ nhổ chính mình.

Gì mà phấn đấu hay không phấn đấu, người ta là sinh viên đại học danh tiếng đấy, mình đang xem người ta là cái gì? Người ta chỉ cầm tay một chút mà mình lại cho rằng người ta quyến rũ mình ư? Sao mình có thể xếp một thanh niên tiền đồ vô lượng thành chung hạng người với một nhân viên quèn không có học thức trong khách sạn chứ?

Thật sự hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ!

Cũng may Lâm Tư Bác không hiểu Cố Chi có ý gì, vẻ mặt rất ngơ ngác.

Cố Chi thấy Lâm Tư Bác ngây ra thì vô cùng hớn hở, vội cầm bút chì lên, nói lảng sang chuyện khác: “Không có gì không có gì, viết tiếp thôi nào.”

Nhưng Lâm Tư Bác không cầm tay Cố Chi viết chữ nữa mà yên lặng một hồi, như đang suy tư điều gì đó.

Cố Chi bắt đầu hơi hốt hoảng: “A…”

Lâm Tư Bác đột nhiên mở miệng: “Thật ra tôi vẫn luôn rất phấn đấu. Thi đại học, đi làm thêm, kiếm tiền, không phải trong nhà không có tiền cho tôi đi học, chỉ là tôi muốn chứng minh bản thân, không muốn tiêu tiền trong nhà.”

Cố Chi nghe vậy, song không biết nên nói gì, chỉ đành gượng cười vài tiếng: “Vậy, vậy là giỏi rồi.”

Lâm Tư Bác nhìn Cố Chi: “Ban đầu tôi không có ý kia, nhưng nếu cô đã mở lời, nếu cô đã bảo tôi không cần phấn đầu… thật ra…” Ánh nhìn của cậu ta vô cùng nghiêm túc, “Cũng không phải không được.”

Bút chì trong tay Cố Chi rơi lạch cạch xuống đấy.

???



Lâm Tư Bác xong tiết thì về, Cố Chi đi dép lê trở về phòng ngủ như người mất hồn, cô ngã xuống giường, nhìn đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà hồi lâu, sau đó đột nhiên đập gối điên cuồng.

Mình đúng là lắm mồm lắm miệng! Gì mà phấn đấu hay không phấn đấu! Người ta là một sinh viên đại học danh tiếng, tiền đồ vô lượng, nỗ lực chăm chỉ, còn học luật nữa chứ, không chừng sau này sẽ thành một thẩm phán cực kỳ ưu tú, còn mình chỉ là một phú bà với mấy đồng tiền bẩn kiếm được từ xổ số, vậy mà dám đi xui khiến người ta không cần phấn đấu, bây giờ mà người ta không chịu phấn đấu thật thì phải làm sao?

Cố Chi vừa nhìn Lâm Tư Bác liền tưởng tượng ra dáng vẻ của Cố Dương khi trưởng thành, cô đã làm ra chuyện sai lầm với người ta, giờ tuyệt đối không thể để mắc sai lầm nào nữa.

Với Trần Chiêu lần trước, Cố Chi còn chưa có ý tốt vậy đâu, chỉ có điều người ta chưa kịp làm gì thì đã bị Hoắc Đình Sâm doạ cho chạy mất. Với Lâm Tư Bác lần này, Cố Chi hoàn toàn nắm quyền quyết định, dù cậu ta không muốn phấn đấu nữa, dù cô lại về cảnh đói khát, có đánh chết thì cô cũng không được làm ra chuyện gì táng tận lương tâm nữa.

Bây giờ cô thấy đầy cảm giác mặc cảm và tội lỗi.

Cố Chi nhìn trần nhà một hồi, đột nhiên thở dài.

Vì sao cô trúng thưởng rồi lại còn làm ăn, phát hành đĩa nhạc chứ? Đã có tiền rồi còn phấn đấu thêm làm gì?

Cố Chi nghĩ ngợi, thấy mình vẫn muốn phấn đấu, cuối cùng ngồi dậy khỏi giường, trở lại thư phòng, ngồi xuống ôn chữ Lâm Tư Bác đã dạy.

Cố Chi viết được vài chữ, trong lòng bắt đầu có cảm giác thành tựu, nghiêm túc đi từng nét bút.

“Cố Chi, đẹp.” —— Cố Chi viết xong ba chữ to này, thoả mãn cười cười.

Viết gì nữa nhỉ?

Nếu đã có “Cố Chi, đẹp”, vậy thì viết thêm một câu đối nữa, “Hoắc Đình Sâm, chó chết.”

Sau đó, Cố Chi nhấc bút lên mới phát hiện trong năm chữ “Hoắc Đình Sâm, chó chết”, cô không hề biết viết một chữ nào.

“…”

Bây giờ, chữ nào cô không biết viết thì sẽ dùng “x” để thay thế, Cố Chi khẽ cắn môi, tức giận viết năm chữ to trên giấy.

“xxx, xx.”

——

Cố Chi và ông chủ tiệm may ký hợp đồng xong xuôi, thỏa thuận cho ông chủ mười ngày để hoàn thành các đơn hàng còn lại trong tiệm, đồng thời tổng kết sổ sách trong mấy năm nay, dù sao thì cô cũng sắp tiếp quản.

Tuy nói kỳ hạn là mười ngày, nhưng người bình thường đều sẽ cố thu xếp xong trước, vậy mà đợi đến ngày thứ chín, Cố Chi vẫn chưa nhận được điện thoại của ông chủ tiệm may bảo cô đến để bàn giao.

Trong tiệm may không có điện thoại, trước đây, ông chủ tiệm may thường mượn điện thoại người khác để liên hệ với Cố Chi, Cố Chi không biết làm sao để liên lạc cho ông ta, đành bảo Tạ Dư lái xe chở cô đến đó xem sao ông ta lại kéo dài tới ngày cuối cùng như thế.

Bên trong tiệm may, Cố Chi thấy ông chủ đã thu dọn được kha khá rồi, không giống vẻ không muốn bán, cho nên nói: “Mai tôi đến bàn giao.”

Chủ tiệm lộ vẻ khó xử: “Cố tiểu thư, thật ra…”

Cố Chi nhíu mày, cô có dự cảm không tốt lắm: “Sao thế?”

Ông chủ tiệm may quan sát biểu cảm của Cố Chi, ấp a ấp úng nói: “Thật sự xin lỗi, nhưng chỉ sợ tiệm này của tôi… không bán được cho cô.”

Cố Chi thấy vẻ do dự của ông ta nên đã sớm chuẩn bị tinh thần, phản ứng không quá kích động, chỉ nhìn ông ta chằm chằm: “Vì sao chứ?”

Gần đây, cô bỗng sinh ra mấy phần khí chất của kẻ có tiền, doạ cho ông chủ gấp đôi tuổi cô giật thót: “Ông chủ Trần, ông mở giá, tôi còn không hạ xuống một cắc nào đâu đấy.”

“Nếu không thì như này đi, tôi không lấy tiệm của ông nữa, ông giao hai thợ may trong tiệm cho tôi.”

Ông chủ vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Cố tiểu thư, thật xin lỗi, thật ngại quá, hay cô xem thế này được không, tôi để thợ may trong tiệm may miễn phí cho cô mấy bộ quần áo, nhé?”

Cố Chi hừ lạnh một tiếng: “Ông chủ Trần, ông quên đã ký hợp đồng thế nào rồi à, vi phạm hợp đồng phải đền tôi gấp mười.”

Cố Chi cứ tưởng khoản phí gấp mười hợp đồng này sẽ dọa được lão chủ lật lọng, không ngờ ông ta lại nói: “Cố tiểu thư, chúng tôi bồi thường gấp mười cho cô là được.”

Bây giờ Cố Chi mới thấy sai sai, nếu cửa tiệm khác thì thôi, chứ lão già keo kiệt này mà đồng ý bồi thường gấp mười cho cô dễ dàng thế á, nhất định có mờ ám.

Cố Chi: “Ông chủ Trần, rốt cuộc chuyện là sao? Tôi thấy ông nên nói thẳng ra đi, đằng nào cũng không giấu được, tôi đi nghe ngóng một hồi là biết.”

Ông chủ nhìn Cố Chi một lát, sau đó kể toạc ra.

Thì ra không chỉ Cố Chi nhìn trúng thợ may của tiệm này, xưởng may Hoa Thành của Thượng Hải cũng phát hiện ra thợ may tiệm này có tay nghề khéo léo. Trước đây xưởng may Hoa Thành chỉ kinh doanh vải vóc, gần đây mới có dự định phát triển mảng quần áo nữ cao cấp, nhắm đến thợ may trong tiệm này, lại thấy vị trí của tiệm may không tệ, bèn mua luôn cả cửa tiệm.

Lúc người của xưởng may Hoa Thành tới, ông chủ nói đã bán cho người khác, nếu đổi ý thì phải bồi thường gấp mười, bên xưởng may hỏi người mua là ai, ông chủ nói là một khách nữ, bọn họ thấy không phải xí nghiệp công ty lớn gì, chỉ là một khách nữ bình thường thì lập tức thở phào, bảo ông ta mặc kệ khách nữ kia đi, bọn họ sẽ đền hợp đồng giúp, đồng thời trả giá cao hơn, ông ta hãy chuyển nhượng mặt bằng lẫn thợ may cho bọn họ.

Cố Chi nghe xong, tức giận đến nỗi đứng bật dậy, trừng mắt liếc ông chủ đang nấp sau ghế với vẻ vô tội.

Cố Chi chống nạnh, hít sâu một hơi, nhưng mãi không nuốt trôi cơn tức.

Ông chủ tiệm thì không tính, loại người vừa thấy tiền đã sáng mắt như ông ta là vậy, có điều xưởng may Hoa Thành kia là cái thá gì!

Thấy cô là một khách nữ bình thường, không phải tổng giám đốc công ty xí nghiệp lớn nên muốn chen chân là chen chân à? Còn cái vẻ ỷ thế nhiều tiền nữa kìa, bán cho chúng tôi đi, chúng tôi không thiếu chút tiền này, chúng tôi sẽ giúp bồi thường hợp đồng?

Lần đầu Cố Chi cảm thấy thân phận kẻ có tiền của mình bị người ta khıêυ khí©h, cô có thể bị nói là không có học thức, nhưng tuyệt đối không thể bị nói là xấu xí hay không có tiền, nói thế là bị hôi miệng đấy.

Chỉ một xưởng may mà dám phách lối đến nhường này, có tin bà đây mua luôn cả xưởng may mấy người không.

Ông chủ không ngờ tiệm may của mình đột nhiên biến thành vật quý hiếm, đôi mắt bắt đầu láo liên: “Cố tiểu thư, hay là cô…”

Ý ông ta là Cố Chi cũng đẩy giá lên, hai bên đấu giá, ai ra giá cao hơn, ông ta sẽ bán cho người đó.

Cố Chi quăng ánh mắt sắc như đao sang chủ tiệm.

Ông ta bị Cố Chi liếc, hậm hực ngồi lại chỗ.

Cố Chi cau mày, trầm tư một trận, cuối cùng chạy đến công ty đĩa nhạc Thắng Lợi, tìm Cổ Dụ Phàm trong văn phòng, hỏi hắn ta: “Một xưởng may đáng giá khoảng bao nhiêu tiền?”

Cổ Dụ Phàm: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Cố Chi tức giận: “Ông đừng quan tâm, trả lời tôi đi.”

Cổ Dụ Phàm nghĩ ngợi: “Nếu nhỏ thì chắc khoảng hơn mấy trăm nghìn.”

Cố Chi nghe xong thì thờ phào, sau đó cười lạnh một tiếng.

Thì ra chỉ đáng tiền chừng ấy, vậy mà dám đấu với phú bà bí ẩn à.

Cô muốn cho cái xưởng may rách đó biết bọn họ đã đá nhầm tường sắt rồi!

Cố Chi hỏi tiếp: “Vậy xưởng may Hoa Thành kia lớn hay nhỏ? Tôi muốn mua lại, đổi tên thành xưởng may Cố Chi, đuổi cổ ông chủ lớn, mọi người phải đi theo tôi.”

“Hoa Thành?” Cổ Dụ Phàm không quá rành mảng dệt may, hắn ta biết Cố Chi rất có tiền, nhưng không hiểu sao cô bỗng nhất định đòi mua xưởng may đó, “Sao cô lại muốn mua xưởng may Hoa Thành?”

Cố Chi: “Bọn họ khinh tôi là con gái yếu đuối nên ức hϊếp tôi, cản đường tôi.”

Cổ Dụ Phàm vừa nghe thấy bốn chữ “con gái yếu đuối”, lông mày lập tức nhảy dựng lên, sau đó nói: “Để tôi suy nghĩ một chút đã.”

Cố Chi nhìn vẻ nghĩ ngợi của Cổ Dụ Phàm, cảm thấy chờ ông ta nghĩ xong thì tiệm may của cô đã bị người ta giành mất rồi: “Thôi khỏi, đừng suy nghĩ nữa, tôi đi mua xong rồi nói tiếp.”

Cố Chi hổn hển chạy đi mua xưởng may.

Cô vừa rời đi không lâu, Cổ Dụ Phàm mới bất chợt nhớ ra.

Xưởng may Hoa Thành? Đây chẳng phải là một trong số các sản nghiệp của Hoắc thị sao?

Hắn ta hốt hoảng đuổi theo, muốn khuyên Cố Chi đừng dại dột đi đấu với nhà tư bản vô nhân tính nhất Thượng Hải – Hoắc Đình Sâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »