Chương 12: Vòi hoa sen tưới lên hoa huyệt

Tô Ngang lại một lần nữa mạnh mẽ thọc rút trong cô, một lúc lâu sau anh mới bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh bắn ra nhiều vô kể, căng đầy cả áo mưa, sau khi bắn xong anh lại tuột bao ra, thắt nút lại rồi ném vào sọt rác.

Giản Nịnh không rõ có phải là do bình thường bản thân lười vận động hay không mà thể lực của cô kém cực kỳ. Mới qua một lần cao trào thân thể phát run mà lúc này cô đã không thể chống đỡ nối nữa.

Cả người vừa đau nhức lại vừa buồn ngủ nhưng mà thằng em đó của Tô Ngang dường như chưa có dấu hiệu mềm xuống, lúc này nó vẫn còn rất cứng.

Giản Nịnh nhớ lại đêm đầu tiên của mình. Đêm đó cô không biết mình đã ngủ lúc nào, cô chỉ nhớ là quá mệt mỏi nên thiếp đi lúc nào không hay.

Tô Ngang vẫn tiếp tục ra vào, Giản Nịnh nghĩ tới cảm giác này bất giác có hơi sợ hãi, vô thức khép chân lại không muốn bị anh “làm” nữa.

Nhưng sự thật là Tô Ngang hoàn toàn không hề có ý muốn dừng lại. Lúc này dục vọng của anh còn rất mãnh liệt, anh tách hai chân cô ra đổi thành tư thế nằm thẳng, anh lại một lần tiếp tục cắm vào trong huyệt đạo của cô.

Bên dưới rất dễ cắm vào, vừa rồi da^ʍ thủy phun trào quá nhiều, ướt dầm dề, lại vừa qua một đợt cắm sâu rồi rút ra nên càng dễ dàng cắm vào hơn.

Giản Nịnh bị anh đè chặt tay lại, tư thế chính diện này làm cô nhìn thấy anh ưỡn lưng đâm sâu vào trong cô. Vừa đạt được cực khoái cả người cô mềm rũ như bông gòn, bị anh cắm vào cọ xát làm cô khẽ ngâm nga từng tiếng.

Tiếng rên rỉ của cô vừa rồi thật sự rất da^ʍ đãng, đến lúc này cô mới chợt nhớ ra hình như nhà bên cạnh có người đang ở, không biết là hàng xóm ở bên đó có nghe thấy hay không.

Giản Nịnh bị Tô Ngang đâm đến sắp hỏng mất, cũng không hiểu món đồ chơi này của anh sao lại có thể vừa dai vừa dài như vậy nữa.

Từng cú đâm đều chọc thẳng vào bên trong.

Giản Nịnh cảm giác bản thân không còn chút sức lực nào mà Tô Ngang vẫn còn đang không ngừng vận động trên người cô.

...

Giản Nịnh nhớ trước đây có lần cô đã đọc được một chủ đề trên diễn đàn công cộng, chủ đề là “Ông xã quá lợi hại, phải làm sao bây giờ?”. Hiện tại cô cảm thấy bản thân hoàn toàn có đủ tư cách để phát biểu ý kiến.

Lúc này cô rất rất muốn nhanh chóng gửi đi một bài, nói ông xã của cô thật sự đã khiến cô mệt mỏi vô cùng.

Sáng sớm thức dậy, chuyện đầu tiên Giản Nịnh nghĩ tới là bà dì thân yêu của cô sao lại còn chưa ghé thăm, bình thường mấy ngày này là dì đã tới, sao tháng này dì ấy còn chưa đến nữa vậy.

Cô còn nghĩ chừng nào thì Tô Ngang mới trở lại đơn vị đây? Quân nhân như anh ai mà chịu cho nổi?

Hai ngày rồi, đã hai ngày cô đều bị anh “làm” tới bất tỉnh.

Lần nào cũng như thế, sáng sớm tỉnh dậy cô hoàn toàn không biết đêm qua bản thân đã ngủ từ lúc nào? Chỉ biết toàn thân đều mệt mỏi rã rời rồi cứ vậy mà thiếp đi...

Thế mà Tô Ngang tinh thần lại rất phấn khởi, sáng hôm sau anh vẫn duy trì thói quen chạy bộ mỗi ngày. Lúc trở về thấy Giản Nịnh anh lại không nhịn được hỏi cô một câu: "Tiểu Nịnh à, bình thường em không vận động sao?"

Giản Nịnh nghe anh hỏi không biết phải trả lời thế nào, tập thể dục à, cuộc sống độc thân của cô chỉ có nằm trên giường xem phim thôi, thật là thoải mái biết bao.

Cô lắc đầu, trả lời: "Em không vận động mấy..."



Tô Ngang nói tiếp: "Thể lực của em hơi kém, nếu em không ngại sau này anh dẫn em đi chạy bộ với anh."

Giản Nịnh bị câu này của anh hù chết, bản thân cô là một con cá mặn cực kỳ lười biếng, nghe tới phải vận động là đã thấy sợ rồi.

"Vẫn là không phiền anh thì hơn, bình thường anh đều ở đơn vị, sau này em sẽ chú ý chạy bộ ở trường học nhiều hơn."

Tô Ngang nghe cô nói vậy vui vẻ gật đầu: "Được rồi, em chú ý vận động thân thể nhiều hơn đi, thể lực kém quá nên ngất mất rồi."

Giản Nịnh nghe anh nói xong xém chút tức chết, “làm” cô bất tỉnh là vấn đề của anh cơ mà. Thể lực của anh tốt kinh người như thế phụ nữ bình thường có mà ai chống đỡ nổi.

Giản Nịnh biết kiểu đàn ông chưa từng chạm vào phụ nữ một khi đã khai trai sẽ đáng sợ tới cỡ nào. Hai chân của cô bây giờ đều tê hết cả rồi này, trong lòng cô đang thấp thỏm chờ ngày Tô Ngang trở về đơn vị.

Ngày mốt là anh đi rồi, Giản Nịnh nghĩ bản thân sẽ thoái mái hơn nhiều.

Mấy ngày này Tô Ngang đều tìm đủ mọi cách để hẹn hò với Giản Nịnh. Nguyên nhân chủ yếu là do hai người không có nền tảng tình cảm, thế nên chuyện bồi dưỡng tình cảm này chỉ có thể từ từ vun đắp sau khi kết hôn. Người đàn ông này trước này chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng qua lại với mấy người phụ nữ cho nên gặp phải vấn đề gì anh đều phải nhờ sự trợ giúp của Baidu.

Địa điểm hẹn hò lý tưởng nhất là ở đâu? Theo trình tự thông thường đầu tiên sẽ là dạo phố, sau đó là đi xem phim, kế tiếp nữa dĩ nhiên là đưa Giản Nịnh đi công viên giái trí.

Gần nhà hai người họ có một công viên giải trí rất lớn vừa mới khai trương, rất thu hút khách tham quan.

Bình thường người đến công viên giải trí không phải là tình nhân thì cũng là cả gia đình nhưng Giản Nịnh lại chưa bao giờ đến đó.

Tô Ngang cực kỳ thích thú, trước khi trở về đơn vị một ngày anh rủ cô đi công viên giải trí, nói là muốn cả hai cùng đến đó chơi.

Giản Nịnh chưa từng đi công viên giải trí, nghe anh rủ rê lập tức đồng ý, vừa vặn hôm nay là cũng là thứ bảy nên cô đứng dậy sửa soạn.

Hai người từng tuổi này mới yêu đương dĩ nhiên là sẽ không giống với những cặp tình nhân trẻ tuổi. Mấy người trẻ tuổi chủ yếu sẽ chọn mấy trò chơi có độ cao còn Giản Nịnh trò nào cũng không dám chơi.

Là do cô sợ, cô vốn dĩ đã chết nhát cho nên Tô Ngang tùy ý cô.

Thế là hai người đi công viên nửa ngày chỉ toàn chơi mấy trò chơi trẻ con.

Lúc đầu Giản Nịnh còn hơi ngại nhưng Tô Ngang thấy không có vấn đề gì. Chỉ có điều vóc dáng của anh quá cao, có rất nhiều trò chơi của trẻ con không phù hợp với chiều cao quá khổ của anh nên anh phải đứng ở ngoài nhìn Giản Nịnh chơi.

Giản Nịnh chưa phát hiện hóa ra có ông xã là quân nhân lại là một lợi thế. Trước đây thấy người ta chơi bắn súng cô chỉ đứng xem chứ chưa từng thử chơi lần nào. Dù sao cô biết mình không đủ khả năng chơi, nhưng Tô Ngang lại nói nếu cô muốn chơi gì thì cứ nói với anh.

Giản Nịnh biết anh đi lính nên rất tò mò muốn xem anh có thể bắn trúng được con gấu bông to nhất hay không.

Tô Ngang mua mười viên đạn, con gấu bông lớn nhất đó tương đương với mười phát đạn, bắn trúng mười phát là có thể ôm nó đi. Không ngờ anh lại bắn trúng mười phát thật.

Giản Nịnh thấy anh rất nhàn nhã, không tốn quá nhiều sức lực. Lúc cầm súng anh tập trung cao độ, nam tính vô cùng.



Anh bắn trúng con gấu bông nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của người qua đường.

Ông chủ khó xử nhìn cảnh này rồi lấy con gấu bông lớn nhất đưa cho Giản Nịnh, Giản Nịnh vui vẻ nhận lấy con gấu bông.

Giản Nịnh lại muốn thêm một con nữa nên Tô Ngang mua thêm mười viên đạn nữa. Lần nữa anh bắn trúng hết cả mười viên.

Mười viên đạn giá mười tệ, hai lượt tốn hết hai mươi tệ, hai người ôm về hai con gấu bông lớn.

Ông chủ nhìn thấy cảnh này thì đổ mồ hôi hột liền móc mười tệ trong túi ra đưa cho Giản Nịnh nói: "Cô gái à, tôi xin hai người đấy, bạn trai của cô là quân nhân hay sao mà lợi hại thế? Mau mau mau, mau sang chỗ khác mà chơi, đừng ở đây phá đám nhà chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ không chịu nổi mấy người giày vò đâu."

Giản Nịnh đang vui, cô không cầm tiền của ông chủ mà chỉ kéo tay Tô Ngang đi mất.

Tô Ngang đi theo Giản Nịnh thấy cô thích thú ôm lấy hai con gấu bông, xem ra cô rất hài lòng. Giản Nịnh chơi rất vui, mãi cho tới lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi hai người mới ra về. Cho dù không vui vẻ mấy vì phải đi bộ suốt một ngày nhưng mà hai người vẫn đi tiếp.

Về nhà rồi Giản Nịnh thả hai con gấu bông lên ghế sofa, cô vẫn đang rất vui bởi vì hai con gấu này là một cặp.

Cô lập tức chụp hình cặp gấu bông đăng lên vòng bạn bè.

Ngày mai Tô Ngang sẽ trở lại đơn vị. Giản Nịnh nghĩ lại mấy ngày nay đêm nào anh cũng lăn lộn với cô, anh về đơn vị là cô có thể nghỉ ngơi được rồi.

Giản Nịnh mệt nhoài nên muốn đi tắm ngay, vừa mới bước vào phòng tắm cởi quần áo ra thì Tô Ngang lại đi vào.

Cô mới cởi quần áo ra thì anh lại đột ngột bước vào dọa cô sợ hết hồn, vội vàng quơ lấy quần áo che lại người mình: "Sao anh… sao anh vào đây vậy?"

Tô Ngang đóng cửa lại, vừa đi về phía cô vừa cởi quần áo: "Tắm chung đi, mai anh về đơn vị rồi.”

Ý đồ của anh quá trắng trợn, qua ngày mai là không được “ăn thịt” nữa nên tối nay phải tranh thủ ăn nhiều hơn mới được.

Phải ăn no một bữa mới đi được.

Giản Nịnh thấy anh lần lượt cởi quần áo dơ bên ngoài rồi lại cởi quần lót ra. Thằng em quá khổ của anh cho dù không cứng lên thì vẫn lớn lắm rồi.

Giản Nịnh tự nhủ với lòng mình chỉ còn một đêm cuối cùng thôi, ngày mai anh về đơn vị là cô được giải phóng rồi.

Giản Nịnh cũng cởi quần áo dơ ra rồi bỏ vào giỏ quần áo còn Tô Ngang giơ tay mở vòi sen.

Giản Nịnh vốn đang nghĩ hai tắm chung chính là tắm uyên ương, vậy thì còn tạm chấp nhận được.

Nhưng kết quả là Tô Ngang lại bẻ hai cánh hoa của cô ra, cầm vòi sen tưới lên huyệt nhỏ của cô.

Tia nước từ vòi sen xối thẳng lên hoa huyệt, Giản Nịnh bị động tác đột ngột này của anh dọa mất hồn, xém tí nữa là cô đã trượt ngã, hai chân mềm nhũn vội chống tay lên tường.

Tô Ngang vặn lớn vòi sen tiếp tục tưới lên hoa huyệt, tách hai cánh hoa mở rộng hơn chút nữa.