Chương 16

Cô lấy những lá bùa trên bàn ra, tuỳ tiện gập rồi nhét vào tấm vải đỏ vừa khâu, sau đó khâu nốt mặt còn lại, hoàn thành một túi bùa hình tam giác.

Tống Ninh Na, Phạm Lộ Gia: “...”

Phạm Lộ Gia chỉ vào đống vải trên bàn mà cô ấy tưởng giẻ lau, bây giờ mới nhìn thấy bộ quần áo trông quen quen: “Dùng cái này có phải không được tốt lắm hay không?”

Minh San: “Không cần để ý đến những chi tiết đó.”

Phạm Lộ Gia: “...”

Cô ấy nhìn Minh San chụp ảnh những chiếc túi làm thủ công của mình và tải lên cửa hàng, sau đó bắt đầu định giá.

Số đầu tiên là một số “3”, Phạm Lộ Gia nghĩ thầm, nếu 30, có lẽ có thể gặp được một người coi tiền như rác, sau đó cô nhìn thấy Minh San thuần thục ấn xuống hai số “0”, ở giữa không có bất kỳ dấu phẩy nào, Phạm Lộ Gia há to miệng.

Nhưng còn chưa xong, cô phát hiện mình đã xem thường bạn học Minh San rồi, cuối cùng Minh San lại thêm một số “0” nữa, tổng định giá cuối cùng là 3000.

Phạm Lộ Gia: “Không phải chứ, giá này của cậu có thể bán được ra ngoài sao?”

Tống Ninh Na không nói chuyện, hiển nhiên bị giá này làm cho kinh ngạc đến mức không thốt ra lời!

Minh San hợp tình hợp lý nói: “Cái này không giống với bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ của các cậu, nó là bùa bình an, trên thế giới này có gì quan trọng hơn sự bình an của con người sao? Dựa theo công dụng của nó và công sức tớ bỏ ra, cái giá này đã rất rẻ rồi.”

Hai người nhìn đống rẻ rách trên bàn, lại nghĩ đến nét vẽ mượt mà của cô, định nghĩa lại lần nữa về từ “vất vả”.

Gần đây Ngu Tích Dương đang tìm quà sinh nhật cho anh họ Chúc Hâm, từ nhỏ quan hệ của hắn và anh họ rất tốt, quà tặng cũng không cần chú ý nhiều như vậy, quan trọng nhất chính là tâm ý. Ngu Tích Dương nhớ rõ thời gian trước anh họ nói chờ khi về nước muốn đến một ngôi chùa cúng bái, cầu một bùa bình an, hắn định đưa cho anh họ mấy loại bùa bình an, tặng một hộp quà bùa bình an. Hắn đã hẹn trước trong chùa, nhưng còn phải đợi một khoảng thời gian, Ngu Tích Dương lướt trên mạng, vốn là tâm huyết dâng trào tuỳ tiện lướt tìm kiếm, nào biết được vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy được một cái đặc biệt nhất trong số mấy chục lá bùa bình an tìm được kia.

Lời giới thiệu của nó đơn giản nhất, ảnh chụp giản dị nhất, giá cả cũng cao nhất.

Hoàn toàn không có phong cách thương mại cường điệu của những cửa hàng bán bùa.

Ngu Tích Dương bấm vào xem mô tả chi tiết sản phẩm, ngoài ảnh chụp sản phẩm trên trang chủ, chỉ có một dòng chữ được chủ cửa hàng đăng tải: Hai lá bùa bình an bán hết sẽ bỏ khỏi giỏ hàng, thời gian lên lại xem tâm trạng, mua thì trực tiếp đặt đơn, chủ cửa hàng không bồi nói chuyện cùng.

Giữa những hàng chữ đều quanh quẩn một loại hơi thở “lão đại”, trong ấn tượng của Ngu Tích Dương, những người có bản lĩnh đều rất có cá tính, làm việc tuỳ tâm trạng.

Hơn nữa tên của cửa hàng này nghe cũng rất có khí thế, gọi là “mượn trời thêm 500 năm”, trong lòng Ngu Tích Dương cảm thấy có hơi quen thuộc, mua lá bùa bình an này.

Sau khi Ngu Tích Dương đặt đơn, Phạm Lộ Gia và Tống Ninh Na còn chưa từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, một lá bùa bình an đã được người khác mua rồi, hơn nữa độ uy tín của người mua cũng rất cao.

Từ lúc sản phẩm của Minh San được thông qua xét duyệt và đưa lên giỏ hàng đã được bán sạch, toàn bộ quá trình cũng chỉ hơn mười phút, Minh San kiếm được 6000 nhân dân tệ.

Một tháng 3000 tệ, vừa khéo tiền phí sinh hoạt hai tháng.

Minh San tùy tiện cất những lá bùa đó vào trong ngăn kéo, nói với hai người bạn cùng phòng đã ngốc thành hai cái cọc gỗ: "Tớ đi gửi chuyển phát nhanh.”

Cô mang hai lá bùa bình an ra ngoài, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Đào Lâm đứng ở cửa, đối phương vừa nhìn cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhường đường cho cô.

Ánh mắt né tránh, vẻ mặt chột dạ, chắc là đang cân nhắc làm chuyện xấu gì đó. Minh San thu lại ánh mắt dừng trên người Đào Lâm, cô cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Đào Lâm nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe miệng cong lên, sau khi vào cửa, đôi mắt nhanh chóng đảo qua bàn ghế và giường đệm của Minh San, cuối cùng cũng để cô ta bắt được nhược điểm.



Buổi chiều trước khi đi học Phạm Lộ Gia bảo Tống Ninh Na dán một lá bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ lên cổ tay của mình, lá bùa vòng một vòng quanh cổ tay, có đồng phục che khuất, trừ khi cố ý vén tay áo lên, ếu không người khác căn bản sẽ không chú ý tới.

Quả thật Phạm Lộ Gia không quá tin tưởng hiệu quả của bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ như Minh San nói, cô ấy có thể đeo lên, một là vì bạn bè, hai là vì chơi vui, nhưng chờ sau tiết học địa lý, Phạm Lộ Gia phát hiện đầu óc mình minh mẫn lạ thường, tất cả bài giảng về đặc thù sông núi, địa hình trong giờ học cô ấy đều nhớ rõ ghi tạc vào trong lòng.