Chương 18

Bị Minh San kí©h thí©ɧ như vậy, Quách Bằng nhanh chóng quyết định. 150 tệ cũng không tính là nhiều, bình thường mua đồ chơi game còn đắt hơn vậy, nếu như… Nếu như thật sự có tác dụng, vậy tuyệt đối là ngon bổ rẻ!

Minh San lại chốt thêm một đơn, tâm trạng rất tốt, nói với Quách Bằng: “Buổi sáng ngày mai giao bùa, hôm này bớt chút thời gian chuyển tiền cho tôi.”

Quách Bằng hỏi: “Trong tay cậu còn bao nhiêu hàng dự trữ.”

“Một lá cũng không có, buổi tối hôm nay tôi sẽ vẽ, không cần lo lắng, tốc độ vẽ của tôi rất nhanh.” Minh San nói.

Quách Bằng: “???”

Cậu ta không dám tin tưởng: “Cả đêm cậu vẽ 28 lá bùa?”

“Không phải 28 lá bùa, còn có hai bộ của cậu ấy.” Minh San chỉ vào Tống Ninh Na nói: “Tổng cộng là 84 lá.”

Sắc mặt Quách Bằng thay đổi: “Làm sao cậu vẽ được chứ, cậu là in bùa đúng không, tôi thấy những đạo sĩ đó mỗi ngày chỉ vẽ ba năm lá.”

Minh San mỉm cười: “Nếu không tôi xem ngày tốt, mỗi ngày vẽ cho cậu ba năm lá bùa, nếu cậu không vội dùng có thể lấy cái này.”

Quách Bằng vẫn hơi sợ hãi trước sự tức giận quái dị của Minh San: “Cũng, cũng không cần phiên phức như vậy.”

Tống Ninh Na lên tiếng: “Bùa này tính là cái gì chứ, ngày hôm qua San San đã vẽ năm bộ! Vẽ bùa quan trọng nhất chính là biết vẽ cậu có hiểu hay không?”

Tống Ninh Na trực tiếp dùng lời của Minh San nói ngăn chặn trước khi cô công kích Quách Bằng.

Quách Bằng không nghĩ tới Minh San còn có chiến tích một đêm vẽ năm bộ lá bùa, trong lòng cảm thấy có lẽ mình bị lừa. Cậu ta còn muốn giãy giụa một chút, hỏi Minh San: “Có bản mẫu không? Để tôi nhìn thử lá bùa trông như thế này.”

Minh San nói: “Trên tay tôi không có, nhưng Na Na có đeo trên tay.”

Tống Ninh Na phối hợp mà vén ống tay áo lên, có hơi kiêu ngạo mà duỗi cổ tay đến trước mặt Quách Bằng, để cậu ta nhìn lá bùa giá rẻ trên tay mình.

Quách Bằng: “...”

Minh San lại nghĩ tới một chuyện: “Bạn bàn trước, tay của cậu hơi thô, tôi phải xé lá bùa dài hơn, tránh cho cậu không mang vừa.”

Quách Bằng: “...”

Tống Ninh Na: “San San, tớ cũng muốn cái chế tạo riêng, chiều dài của cái này có hơi dài so với tay tớ.”

Quách Bằng: “...”

Minh San rất dễ nói chuyện gật đầu: “Hai người báo cho tớ con số.”

“Cổ tay tớ là 6,9cm.” Tống Ninh Na nói, lại nhìn về phía Quách Bằng.

Quách Bằng cảm thấy mình điên rồi, cậu ta nói: “Tôi 8,5cm.”



Quách Bằng dựa vào niềm tin mãnh liệt của mình đối với huyền học nhịn xuống tất cả những hành vi không đáng tin cậy của Minh San, ngay hôm sau bản thân nhận được bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ “bản chế tạo riêng”, đưa keo dán cho bạn ngồi cùng bàn đeo lên giúp mình.

Đại biểu môn toán suốt cả quá trình đều khinh bỉ không nói nên lời, dán hai đầu tờ giấy bùa cho Quách Bằng, cuối cùng không nhịn được nói: “Tôi không mong gì khác, cậu có thể làm một vài chuyện hơn bạn học ở nhà trẻ không?”

Quách Bằng cúi đầu nhìn lá bùa dán trên tay mình, chột dạ nói: “Cậu không hiểu!”

Đại biểu môn toán phiền muộn nói: “Tôi thật sự không hiểu…”

Nhiệm vụ thầy giáo giao cho cậu ta giúp bạn học thật sự rất gian nan…

Quách Bằng sờ lá bùa dán trên cổ tay, trong lòng cảm thấy có hơi thẹn mà mở sách ra, sau đó cậu ta phát hiện môn toán vẫn luôn nhạt nhẽo buồn chán lại có thể khiến cậu ta kiên nhẫn xem…

Minh San chưa từng nghi ngờ hiệu quả bùa do mình vẽ ra, bán bùa khó ở chỗ vừa mới bán, chỉ cần có vị khách thứ nhất, cô không lo không có khách quen.

Cùng ngày đeo lá bùa, Quách Bằng thí nghiệm một tiết học rồi quay người lại muốn mua của cô năm bộ, lần lượt các bạn học khác cũng đến thử, đơn hàng ngày càng nhiều, qua ba bốn ngày, wechat của Minh San đã có thêm mấy nghìn tệ, rất có khả năng đuổi kịp và vượt qua nguồn thu của cửa hàng online, buổi tối khi Minh San đang ngồi trên bàn sách trong phòng ngủ vẽ bùa, cửa phòng ngủ bị gõ vang.

Đào Lâm dựa vào cửa mở cửa ra đầu tiên, nhanh chóng tránh sang một bên.

Người đầu tiên đi vào là dì quản lý phòng ngủ của các cô ở toà nhà này, ánh mắt của cô ta quét một vòng trong phòng, nói với người ở phía sau: “Có thể đi vào.”

Theo sau là một người đàn ông trẻ tuổi.

Minh San chưa từng gặp qua, nhìn mặt rất quen, ký ức thuộc về nguyên chủ đã không còn nhiều, cô không nhớ được người tới kia là ai. Nhưng sắc mặt Phạm Lộ Gia lại thay đổi.

Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng, trực tiếp đi về phía Minh San, tay chắp phía sau đặt lên bàn sách, cúi đầu nhìn một xấp lá bùa lớn trên bàn, tuỳ tiện cầm một lá nhìn, cuối cùng ánh mắt sắc bén dừng trực tiếp trên người Minh San: “Em là Minh San, đúng không?”

Giáo viên có một loại áp lực tự nhiên với học sinh, từ sau khi người đàn ông tiến vào, trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hành lang cũng im lặng hơn nhiều, thỉnh thoảng có nữ sinh cầm chậu rửa mặt hoặc chậu nước đi qua cửa, nhưng ánh mắt chỉ lướt nhanh qua phòng ngủ 301.