Chương 4

Cô gái suy nghĩ, không thể nghĩ ra cái tên nào hay hơn, nhẹ giọng nói: “Minh San, tôi là Minh San.”

Khi ý thức của Minh San dần trở nên mơ hồ, một ngón tay lạnh lẽo chạm vào giữa lông mày cô, cô nghe được âm thanh mạnh mẽ kia nói: “Minh San, tôi muốn thân thể này của cô.”

Minh San cảm giác cơ thể của mình thật nhẹ thật nhẹ, gió thổi qua sẽ bay lên, sau đó cô ấy thật sự thoát ra khỏi sợi dây nào đó, bay ra ngoài. Minh San mở mắt, cô ấy thấy mình đứng trước mặt một cô gái.

Cô mặc một chiếc áo dài tay màu đen, phía trước mất máu qua nhiều, cho nên khi nhìn thấy cô mơ hồ, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện người đứng trước mặt có dáng vẻ rất xinh đẹp, có một loại ý vị quanh thân không nói nên lời.

Bàn tay xinh đẹp trắng nõn của cô bắt lấy cơ thể trong suốt của Minh San, bởi vì nhờ có cô gái đó, Minh San mới không bị cơn gió kia thổi bay. Một tay khác lại chạm vào đất, trong phút chốc, vô số giọt máu từ trên cỏ bay lên, tụ lại trong lòng bàn tay cô.

Máu tạo thành bị ngón tay cô kéo ra, dần dần ngưng tụ thành một lá bùa máu chứa một tầng ánh sáng, những ánh sáng đó tụ lại thành hai chuỗi, kéo Minh San vào trong đó.

Nhược Mộc cầm lá bùa máu vào lòng bàn tay: “Tôi không muốn thiếu nhân tình của người khác, dùng cơ thể của cô, giúp cô tụ hồn, chờ sau khi ta lại vào địa phủ, đưa cô đi làm cỏ.”

Minh San: “...”

Nhược Mộc cất lá bùa được vẽ bằng máu đi, cơ thể hoá thành một thân ảnh màu đen, hoà hợp với cơ thể trên mặt đất. Giây tiếp theo, cơ thể đang nhắm chặt mở mắt ra, cô vật vã ngồi dậy, hoạt động mấy ngón tay mập mạp, bây giờ thi thể này còn chưa lạnh hết, nếu không sẽ không thuận tiện như vậy.

Cô muốn sống, còn phải mượn công đức chuyển sinh.

Càng quan trọng hơn là phải che giấu việc sống chết, sinh cơ của đứa nhỏ này đã hoàn toàn mất hết, sứ giả câu hồn có thể đến bất cứ lúc nào, trước khi bọn họ tới cô phải giấu mình cho tốt.

Nhược Mộc giơ tay bắt đầu vẽ trận pháp công đức vào lòng bàn tay, cô mới vẽ được một nửa, một trận gió lạnh lẽo thổi tới, cô giật mình một cái, ngay sau đó bên tai vang lên tiếng xích đánh xôn xao.

Nhanh như vậy!

Nhược Mộc ngẩng đầu, nơi xa không biết nổi lên một tầng sương mù từ khi nào, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một trắng một đen cao lớn. Chỉ trong thời gian một hơi thở, hai bóng dáng mơ hồ đã đi được một đoạn lớn, trực tiếp đi tới trước mặt cô!

Nhược Mộc chắp tay sau lưng, tiếp tục vẽ trận pháp, cô cố gắng thả lỏng cơ thể, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, bỏ qua hai khuôn mặt xám trắng lạnh băng đang đi lại đây.

Bọn họ đúng là Hắc Bạch Vô Thường nổi danh ở dương gian. Bạch Vô Thường mặc một áo bào trắng, trên đầu đội một mũ cao màu trắng có dòng chữ “vừa thấy phát tài”, trong tay cầm một quyển sổ, Hắc Vô Thường gặp một áo bào màu đen, nhưng trên mũ lại viết “Tài vận hanh thông.”

Trước kia Nhược Mộc cũng không hay gặp Hắc Bạch Vô Thương, trên mũ cao màu trắng của Bạch Vô Thường cơ bản đều viết “vừa thấy phát tài” hoặc là “vừa thấy sinh hỉ” là loại khá may mắn, khác hoàn toàn với Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường là chủ truy hồn, phải làm cho những quỷ hồn đó đều sợ hãi, cho nên trên mặt đều viết “Thiên hạ thái bình”, “vừa thấy đã chết”, khiến cho quỷ hồn vừa thấy đã rất áp lực.

Sao bây giờ đều là phát tài?

Trong lòng Nhược Mộc nghi ngờ, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, còn phải diễn trước mặt hai Vô Thường, lúc này hai đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo đều nhìn chằm chằm cô, cảm giác ớn lạnh trên người họ truyền thẳng vào trong xương tuỷ của Nhược Mộc.

Khi còn là ma quỷ, cô không cảm thấy thế nào, bây giờ bộ dạng bên ngoài của cô là cơ thể của người sống, Nhược Mộc không khỏi run rẩy, làm bộ nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Sao hôm nay lại lạnh như vậy?”

Hơi thở ấm áp của cô phả trên người Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ đứng đối diện nhau, sau đó nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhược Mộc, Hắc Vô Thường hỏi Bạch Vô Thường: “Sao cô ta còn sống?”

Bạch Vô Thường cúi đầu mở quyển sổ danh sách trên tay mình ra: “Minh San, nữ, 17 tuổi, chết ở rừng Kính Hồ thành phố Tân Hải, nguyên nhân chết vì mất máu quá nhiều, thời gian tử vong là giờ tý canh ba.”

Hắc Vô Thường: “Đã qua thời gian.”

Hắn ta nhìn Nhược Mộc, đôi mắt sâu thẳm không ánh sáng chứa đầy sự dò xét, sợi dây xích màu đen phát ra ánh sáng trên tay hắn ta phát ra tiếng xôn xao, bay thẳng về phía Nhược Mộc.

Sợi dây xích màu đen không ngừng phóng to trong đồng tử của Trường Tuế, cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, động tác phía sau lưng vẫn không dừng lại, nhanh chóng vẽ xong một nét cuối cùng.

Trận thành!

“Từ đã.” Bạch Vô Thường bỗng nhiên lên tiếng, duỗi tay giữ chặt Hắc Vô Thường: “Tên của cô ta đã biến mất.”