Chương 2

Minh San cố gắng chớp mắt, không để nước mắt chảy ra. Cô muốn hét lên một tiếng, đều là giả, bởi vì đinh ốc ở ghế dựa bị rút ra, cho nên mới rơi xuống, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy kết quả, không có ai muốn nghe cô giải thích.

Cô vội vàng ăn xong đĩa cơm, bỏ qua ánh mắt của mọi người rời khỏi căn tin.

Quay lại phòng ngủ, Minh San cởϊ qυầи, dưới quần có một cái lỗ lớn, sợi chỉ bên cạnh bị tuột ra, nhưng phần chỉ ở hai bên sườn vẫn còn chỉnh tề, chỗ này không phải tự nhiên bị rách, mà là bị vũ khí sắc bén gì đó cắt ra. M

Minh San nhìn cánh cửa phía đông trong phòng, quần đồng phục là ngày hôm qua Đào Lâm thu từ trên ban công vào giúp cô, cô cho rằng họ là bạn tốt của cô… Điện thoại đặt trên bàn vang lên, Minh San không còn chút sức lực nào mà cầm lên, là tin nhắn cha cô gửi tới.

"San San, tháng này cha có hơi khó khăn, không thể gửi tiền phí sinh hoạt cho con, con bảo mẹ gửi nhiều hơn một chút nhé.”

Minh San nắm chặt điện thoại, chỉ cảm thấy l*иg ngực trống rỗng, cũng không nói nên lời tâm trạng bây giờ của mình là như thế nào. Khi cô học tiểu học cha mẹ đã bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, khi cô học đến cao trung thì hoàn toàn hết tình cảm, Minh San vừa kết thúc kỳ thi trung khảo, hai người đã vội vã ly hôn, bây giờ Minh San học cao trung, cha mẹ đều có gia đình riêng của mình. Cô đi học ở ký túc xá, hai người chỉ phụ trách tiền phí sinh hoạt, nhưng tiền này cũng không phải lúc nào cũng có, đầu tháng mẹ nói cần tiền dùng gấp, bảo cô nói với cha, bây giờ cha lại đẩy cho mẹ.

Minh San đứng lên, nhìn về bên ngoài cửa sổ, thế giới rộng lớn như vậy, giống như không có chỗ nào có thể cho cô ở…

Cô lấy một tờ giấy ở trong túi áo đồng phục ra, một tờ giấy hơi mỏng, phần rìa bị miết đã nổi lên nếp gấp, nhìn rất giống một tờ đơn quảng cáo rẻ tiền. Ban đầu Minh San cũng cho rằng như vậy, nhưng bây giờ, dòng chữ in đậm trên đó giống như có một loại ma lực kỳ lạ đối với cô.

"Cuộc sống mới, bắt đầu lại một lần nữa, mời quét mã QR gia nhập vào số công chúng…”



Nơi con người còn sống sinh hoạt là dương gian, sau khi chết quay lại nơi gọi là âm phủ, hay gọi là Minh giới. Phong Đô Đại Đế là thần chủ tối cao của đại phủ Minh giới, Minh Tư quản lý tất cả quỷ hồn trong thiên hạ. Minh Tư lại có 72 tư, các tư có chức năng cụ thể, hình thành một hệ thống quản lý âm phủ hoàn chỉnh.

Trong 72 tư này, có tư địa ngục, nó có chín tầng địa ngục nóng, chín tầng địa ngục lạnh, tổng cộng có mười tám tầng, những người độc ác tội ác tày trời ở dương thế sau khi chết đi đều bị đày đến đây. Còn có một tư súc sinh, cả người và vật đều chuyển hóa thoát sinh, nếu ở dương thế không làm người tốt, kiếp sau cũng chỉ có thể làm súc sinh, tất nhiên nếu súc sinh làm tốt, cũng có thể lại làm người. Ở giữa hai tư có một ngọn núi hoang, trên núi này lúc nào cũng có gió thổi mạnh, quỷ hồn bình thường đến đây đều sẽ bị thổi tan, có thể lại đây đều là lão quỷ có chút đạo hạnh, nhưng lão quỷ không thích tới nơi này chịu tội, cho nên mấy trăm năm dường như không có quỷ nào đặt chân đến đây.

Nhưng gần đây, nơi này lại rất náo nhiệt.

Quỷ hồn tới từng nhóm, như là ở đây có kho báu gì quý giá.

Nhược Mộc ngủ dưới hốc cây ở núi hoang hằng năm cuối cùng bị đánh thức, cô không kiên nhẫn mở mắt, dự định ăn hai con quỷ để lập uy, lại không nghĩ tới một đoạn hội thoại theo trận gió bay đến tai cô.

"Là chỗ này sao?”

"Đúng vậy, ở núi hoang này, trận Quỷ Môn được đặt ở đó.”

Nhược Mộc đang tức giận lập tức bình tĩnh lại, cô dựng lỗ tai lên, tiếp tục nghe hai lão quỷ bên ngoài nói chuyện.

“Thật là quỷ tài! Sao có thể ở dưới mí mắt những tư chủ đó đặt được trận Quỷ Môn, còn là bản cải tiến!”

“Nói không phải chứ, người ta làm quỷ tốt không muốn lưu danh, nếu không chờ tôi làm người một lần nữa, chắc chắn sẽ đốt cho người anh em này ít đèn trường minh.”



Lải nhải, hai lão quỷ này đi xa dần.

Nhược Mộc ở dưới hốc cây trầm tư. Trận Quỷ Môn dùng để dẫn hồn, ở thời điểm quỷ tiết, các đạo sĩ thường dùng quỷ dẫn đường, tránh cho người quỷ chạm vào nhau. Nhưng nghe ý của hai con quỷ này, trận Quỷ Môn bản cải tiến này có thể trực tiếp dẫn quỷ tới dương gian?

Này đúng thật là quỷ tài!

Đừng nói là những tư chủ đó, cô đặc biệt bị sai đến canh giữ núi hoang này cũng không biết địa bàn của mình có thứ tốt như vậy?

Nhược Mộc lập tức bay ra ngoài, niết quyết, giấu mình ở trong trận gió, ngay lập tức đuổi theo hai lão quỷ, đi tới nơi nhô lên của núi hoang. Cô nhìn kỹ, nơi này quả thật có vẻ một thứ không giống trận Quỷ Môn, đoán rằng khi cô ngủ đã vẽ ra, cũng chính là khoảng thời gian ba bốn trăm năm này, lần trước khi cô tỉnh còn chưa có thứ này.

Hai lão quỷ đi vào trận trước, còn khách sáo một hồi, hai người chắp tay hành lễ với nhau.

"Triệu huynh, mời.”

“Vẫn là để Lý huynh đến trước.”

"Vậy cảm ơn Triệu huynh.”

“...”

Sau khi khách sáo dối trá qua lại, lão quỷ họ Lý trực tiếp nhảy vào đứng trong trận Quỷ Môn, lập tức có một ánh sáng bao phủ lấy hắn ta, mang theo hắn ta rời khỏi nơi này.