Chương 2

Mười mấy cái dươиɠ ѵậŧ quấn quanh hai người bạn cùng phòng, bơi qua bơi lại trên người hai người bọn họ, đột nhiên có mấy cây dươиɠ ѵậŧ đâm vào trong miệng của bọn họ, mấy cái khác thì đâm vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của bọn họ, cái lỗ nhỏ chật hẹp kia bị dươиɠ ѵậŧ thô to không chút lưu tình phá vỡ, máu tươi trong nháy mắt nhỏ xuống, cái lỗ nhỏ đáng thương đó bị kéo căng ra hết cỡ, lớn hơn bình thường ít nhất mười mấy lần, thậm chí cảm giác có thể nhét một quả bóng rổ vào trong đó.

Bọn họ thống khổ giãy dụa, muốn thét chói tai, nhưng miệng cũng bị những xúc tu giống dươиɠ ѵậŧ kia gắt gao nhét đầy, nước miếng và máu tươi đồng loạt chảy xuống, cưỡng chế khiến tiếng kêu đau đớn của bọn họ biến thành tiếng khóc nức nở.

Lê Giang sợ đến choáng váng, cậu ngồi bệt ở dưới đất, cơ thể run rẩy nhìn mọi việc trước mắt.

Đột nhiên, đôi mắt của cậu bị một bàn tay to ấm áp che kín, ngay sau đó khuôn mặt bị một hơi thở ấm áp phả lên, đồng thời, một xúc cảm mềm mại lạnh lẽo tập kích lên môi của cậu.

Tuy rằng con mắt bị che kín, nhưng Lê Giang vẫn có thể cảm nhận được con ngươi của mình đang mãnh liệt trừng lớn, cậu khó có thể tin mà cảm thụ tất cả những thứ này, xúc cảm này, nhiệt độ ấm áp gần gũi này, tất cả đều tiết lộ một sự thật.

Lê Giang, một người trai thẳng, thẳng hơn cả sắt thép, bị Cảnh Hoành Quang - người cậu ghét nhất từ nhỏ đến lớn - hôn môi.

Cứ dứt khoát gϊếŧ cậu luôn đi!

Cũng không biết qua bao lâu sau, cậu mới từ trong khϊếp sợ phục hồi tinh thần trở lại, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của cậu đỏ bừng lên, trong đôi mắt phát ra lửa giận, hung tợn đấm vào ngực của Cảnh Hoành Quang, tức giận mắng chửi: "Ông đang làm cái gì vậy hả!"

Cảnh Hoành Quang bị một đấm này đánh cho lảo đảo, ôm ngực ăn đau, híp mắt nói: "Con mẹ nó, vì mạng sống chứ sao! Bộ mày không thấy hai người đó xảy ra chuyện gì à?”

Lê Giang vội vàng nhìn về phía sau Cảnh Hoành Quang, hai người bạn cùng phòng kia vẫn bị xúc tu dươиɠ ѵậŧ quấn quanh giữa không trung, chẳng qua xúc tu kia thế mà đang đưa bọn họ ra khỏi ký túc xá, Lê Giang muốn chạy tới bắt lại, nhưng tốc độ xúc tu dươиɠ ѵậŧ kia quá nhanh, hai người bạn cùng phòng bị chúng nhanh chóng bắt ra khỏi ký túc xá, thậm chí trực tiếp kéo bọn họ từ trên ban công xuống.

“Con mẹ nó, rốt cuộc đó là thứ gì vậy!”

Lê Giang nghĩ mà sợ, mắng chửi một tiếng, cậu lao ra ngoài, nắm chặt lấy lan can tường vây trên hành lang nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy xúc tu dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng đưa các bạn cùng phòng của cậu vào trong bóng tối, biến mất đâu không thấy.

Không chỉ có như thế, giữa không trung còn có rất nhiều học sinh có hoàn cảnh tương tự, trên hành lang tràn ngập tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc của những học sinh đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Thời gian đã hết, những học sinh sống sót đều là những đứa trẻ ngoan tuân thủ quy tắc, đáng được khen ngợi.”

m thanh máy móc của đài phát thanh lại truyền đến, giống như ác quỷ đòi mạng trong địa ngục, tất cả mọi người không dám lên tiếng, nơm nớp lo sợ lắng nghe, sợ bỏ qua bất cứ chữ nào.

"Sau khi kết thành bạn tình, sẽ quyết định công thụ theo chiều cao, người cao là công, người thấp là thụ, tất cả học sinh không được phép làm trái quy tắc trong thời gian ở trường học, người vi phạm lập tức cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ chết.”

"Phía sau cửa ký túc xá sẽ dán một tờ giấy quy tắc ký túc xá, mời các học sinh nghiêm khắc tuân thủ quy tắc trên giấy, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả, trong thời gian ở trường không được rời trường, cũng không được liên lạc với người khác ở bên ngoài, mời tất cả sinh viên có thiết bị điện tử liên lạc giao tới phòng 103 trong ký túc xá để bảo quản."