Chương 21

Cô quay đi, khẽ nói: “Cô cô, ta thật sự có thể sao?”

Lan Nhược vỗ vai cô: “Chỉ cần Hoàng Thượng thích, là có thể. Không gì không thể vượt qua.”

---

Vào sáng hôm sau khi mọi người đang thỉnh an, việc phong tước vị cho Ngụy Thị được truyền đến hậu cung.

Trong Cung Trường Xuân, các phi tần, nương nương đang thỉnh an Hoàng Hậu thì Lý Tiến đích thân mang thánh chỉ vào, "Phong nữ nhi của Vệ Thanh Thái, thuộc Chính Hoàng Kỳ Mãn Châu, là Ngụy Chi Huệ làm Quý nhân, ở trong Cung Vĩnh Thọ."

Lý Tiến đọc xong thánh chỉ, cũng không nói gì thêm đã vội vã rời đi, để lại các phi tần trong hậu cung nhìn nhau đầy bối rối.

"Mấy ngày trước ta đã nói gì nào?" Gia Phi là người phá vỡ sự im lặng, nàng ta cười lạnh, nhìn về phía Thục Tần, rồi nói, "Ngày đó chẳng phải Thục Tần đã nói ta làm to chuyện sao?"

Hoàng Hậu khẽ ho một tiếng ngăn cản cuộc tranh chấp sắp nổ ra: "Chuyện này, tối qua Hoàng Thượng đã nói qua với ta."

Nàng ta bất đắc dĩ nhấp một ngụm trà, có lẽ, đó không gọi là nói qua.

Trong yến tiệc gia đình tối qua, bàn bày đầy sơn hào hải vị, nhưng Hoàng đế không ăn được bao nhiêu, Hoàng Hậu lo Hoàng đế không hợp khẩu vị, còn đặc biệt hỏi lý do, Càn Long thản nhiên đáp: "Ở Dưỡng Tâm Điện dùng điểm tâm nhiều rồi."

Nàng ta giữ chuyện này trong lòng, sai Tố Thanh đi điều tra mới biết, Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm Điện đã dùng bánh trung thu, cũng biết luôn được là ai làm.

Buổi tối lúc thị tẩm, Càn Long còn nhắc đến nhi nữ của Vệ Thanh Thái, Hoàng Hậu liền thuận theo ý hắn, thuận nước đẩy thuyền nạp Ngụy Thị vào hậu cung.

Chờ hắn ngỏ ý nói trước, chi bằng nàng ta tự nói trước.

Tất nhiên, những điều này, Hoàng Hậu không kể lại cho người trong hậu cung.

Gia Phi nhìn gương mặt bình thản của Hoàng Hậu, nhíu mày: "Trước đây nữ nhân đó chẳng qua chỉ là cung nữ nhỏ trong Ngự Thiện Phòng, sao giờ lại thành nữ nhi của Vệ Thanh Thái? Huống hồ việc sách phong cung nữ, luôn phải đi từ quan nữ tử mà lên, dù tốt hơn cũng phải là Tài nhân, sao Hoàng Thượng lại..."

"Gia Phi! Hoàng Thượng nói gì thì là cái đó, tâm tư Hoàng Thượng không phải để ngươi suy đoán." Quý phi ít lời, nhưng thấy Gia Phi sắp nói ra những lời đại nghịch bất đạo, vội vàng ngăn cản.

Gia Phi hừ lạnh một tiếng, nén lửa giận trong lòng không nói thêm.

Thời điểm thánh chỉ đến tay Ngụy Chi Huệ, cô đang nghiền nhân khoai môn trong nhà bếp nhỏ, chuẩn bị làm món bánh khoai môn lạnh cho Càn Long.

"Chi Huệ cô nương, tiếp chỉ đi." Lý Tiến cầm thánh chỉ sáng chói bước vào nhà bếp, mọi người vội vàng quỳ xuống.

Ngụy Chi Huệ nghe thánh chỉ, đầu óc trống rỗng, những lời khen ngợi được viết trên chiếu chỉ cái gì mà như "nhu hòa, đoan trang", "siêng năng, không lười biếng", cô không nghe rõ, nhưng các từ "Chính Hoàng Kỳ Mãn Châu", "bao y quản lĩnh", "nữ nhi của Vệ Thanh Thái" lại càng khiến cô ngạc nhiên.

Đến khi Lý Tiến nhẹ nhàng nhắc cô tiếp chỉ, cô mới chợt nhận ra mà cúi đầu cảm tạ.

Lý Tiến đỡ cô đứng dậy, trao thánh chỉ cho cô, những tiểu thái giám cùng quỳ bên cạnh vui vẻ chúc mừng.

Ngụy Chi Huệ vội vàng nói lời cảm ơn, rồi chạy theo Lý Tiến ra ngoài: "Lý Tiến công công!"

Lý Tiến quay lại nhìn cô, nhanh chóng thay đổi cách xưng hô: "Tiểu chủ có chuyện gì?"

Chi Huệ không quen, nhưng vẫn hỏi: "Nữ nhi của Vệ Thanh Thái là sao?"

"Tiểu chủ nên hỏi Hoàng Thượng thì hơn?" Lý Tiến không định nói thẳng cho cô, hơn nữa hắn cũng chỉ biết sơ sơ.

Dù là người thô lỗ, nhưng hắn vẫn biết, có một số chuyện vẫn phải để Hoàng Thượng tự nói mới có ý nghĩa.

"Tiểu chủ nên sớm thu xếp, chỗ ở Cung Vĩnh Thọ đã chuẩn bị xong tất cả." Lý Tiến thấy cô không nói gì, liền nhắc nhở.

Ngụy Chi Huệ vội vàng gật đầu, nói: "Nô… ta vốn đang làm điểm tâm cho Hoàng Thượng, có thể… làm xong rồi đi không?"