Chương 23

Lan Nhược đỡ Ngụy Chi Huệ ra khỏi phòng nhỏ, thấy Càn Long đứng ở cửa Dưỡng Tâm Điện, dường như đang đợi cô.

Ngụy Chi Huệ bước đến, trang trọng cúi đầu chào Càn Long: "Thần thϊếp Ngụy Thị thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an."

Càn Long đỡ cô đứng lên: "Trẫm đã cho người chuẩn bị kiệu."

Ngụy Chi Huệ lắc đầu: "Ngày đến nhà bếp nhỏ của Dưỡng Tâm Điện, thần thϊếp đã đi bộ đến, lần này, thần thϊếp cũng muốn đi bộ đến Cung Vĩnh Thọ."

Cô nhìn Càn Long với vẻ mặt nghiêm túc, Càn Long cũng không còn cách nào khác, đành sai Lý Tiến lấy áo choàng đến.

Áo choàng màu đen được Càn Long giũ ra, tự tay khoác lên người Ngụy Chi Huệ. Nếu không phải đôi giày đế cao, có lẽ áo choàng này đã phải quét đất rồi.

"Để Lan Nhược và Lý Tiến đưa nàng về, tối trẫm sẽ đến thăm nàng."

Ngụy Chi Huệ cúi đầu rồi xoay người rời đi, cả đường đi Lan Nhược đều đỡ cô, bước qua con đường dài mà trước đây cô không dám ngẩng đầu nhìn.

Những ngày chỉ thấy gạch xám trên mặt đất đã không còn nữa.

Khi ba chữ "Cung Vĩnh Thọ" hiện ra trước mắt, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên.

Bước qua thềm cửa vào trong, bên ngoài Đông Phòng đã có vài cung nữ và thái giám quỳ ở đó, cô nhìn thấy Sơ Lăng và Tiểu Cao Tử quỳ giữa, hốc mắt mới đỏ lên kia lập tức tuôn trào nước mắt.

Cô quay đầu nhìn Lan Nhược, đối phương hiểu ý: "Hoàng Thượng đặc biệt sai nô tỳ đi hỏi, trước đây tiểu chủ có cung nhân nào thân thiết hay không, nếu có thì đưa đến Cung Vĩnh Thọ hầu hạ nương nương."

Ngụy Chi Huệ đưa tay lau nước mắt, tự mình đỡ hai người kia đứng lên, nắm tay Sơ Lăng, nghẹn ngào nói: "Lúc ở Ngự Thiện Phòng chia tay vội vàng, không ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này."

Mắt Sơ Lăng cũng đầy nước mắt, chỉ là ngại trong ngày vui nên không dám để nước mắt rơi.

"Nô tỳ chúc mừng tiểu chủ!"

Ngụy Chi Huệ chưa kịp nhìn những người còn lại, chỉ nắm tay Sơ Lăng, Lan Nhược mới nói: "Tiểu chủ và Sơ Lăng cô nương vào trong nói chuyện đi."

Lý Tiến và Lan Nhược đi nhận thưởng rồi trở về Dưỡng Tâm Điện báo cáo.

Một lúc sau, trong Đông Phòng chỉ còn lại Ngụy Chi Huệ, Sơ Lăng và Tiểu Cao Tử.

Ngụy Chi Huệ ngồi trên ghế mềm, nhìn hai người đứng cạnh: "Đều gầy đi rồi, có phải ở Ngự Thiện Phòng bị người ta ức hϊếp không?"

Sơ Lăng lau nước mắt: "Nô tỳ không sao, dù bị ức hϊếp, giờ được theo tỷ tỷ, mọi chuyện đều đã tốt hơn nhiều rồi."

Ngụy Chi Huệ đứng lên nhìn quanh Đông Phòng, càng nhìn càng không yên tâm, cô chỉ là quý nhân, nhưng trang trí ở đây, chỗ nào chỗ ấy đều theo cấp bậc phi tần.

Sơ Lăng cảm nhận được sự lo lắng của cô, mở miệng trấn an: "Hoàng Thượng yêu quý tiểu chủ, mấy tháng trước đã sai Lý Tiến công công chuẩn bị nơi này, hơn nữa còn theo cấp bậc phi tần. Tiểu chủ đi bộ đến Cung Vĩnh Thọ, chắc chắn nhiều người nhìn thấy, Hoàng Thượng còn đặc biệt tặng áo choàng, không phải là để thể hiện sự yêu quý sao?"

Ngụy Chi Huệ quay đầu nhìn chiếc áo choàng đã được gấp gọn trên ghế mềm, chẳng lẽ là như vậy hay sao?

Vì sợ cô đi bộ sẽ bị người khác nói coi thường, nên hắn sai hai tâm phúc nhất đi theo cùng cô, chiếc áo choàng kia cũng là hắn cố ý đưa cho cô.

Hắn thực sự yêu quý cô đến vậy sao? Hậu thế đều nói đầu tiên Càn Long Đế sủng ái hai vị hiền phi, giai đoãn giữa thì sủng ái Tần phi và Gia Phi, sau đó lúc cuối đời mới đến Lệnh Phi.