Chương 6

Không phải Tô Vũ cũng không ăn được cháo ngô, nhưng cải xanh thiếu dầu thiếu muối quá khó nuốt, hắn miễn cưỡng gắp mấy miếng, bèn múc canh vào bát, dứt khoát làm cháo để ăn.

Ngưu Thúy Hoa vốn không để ý đến hắn, đương nhiên có thể Tô Vũ trước đây cũng như vậy.

“Ngày mai đưa Đại Nữu đến chỗ cha, nương, chàng và ta vào núi.”

Ngưu Thúy Hoa vùi đầu ăn cơm, thấy Tô Vũ ăn xong một bát thì đặt đũa xuống, bèn nhướn chân mày: “Chàng ăn như mèo vậy, không đợi tìm chết thì chàng đã chết đói trước.”

Tô Vũ: “...”

Chuyện tìm chết không bỏ qua được sao?!

Dưới sự uy hϊếp của Ngưu Thúy Hoa, hắn lại ăn một bát canh và cháo ngô.

Ráng chiều trên trời sắp lụi tàn, Ngưu Thúy Hoa dọn bát đũa đi rửa, Tô Vũ đi theo.

“Ta nấu nước nóng cho Đại Nữu tắm.”

“Nước ngoài kia đã phơi cả ngày, vẫn còn nóng, lấy cho nó tắm.” Ngưu Thúy Hoa vẫy tay đuổi Tô Vũ ra ngoài.

Tô Vũ vừa cầm gáo hồ lô vừa xách thùng gỗ, Đại Nữu bước chân ngắn đi theo sau mông hắn.

Tô Vũ múc một gáo nước, ấm áp.



“Đại Nữu qua đây, tự tắm đi.”

Đại Nữu không trông chờ vào cha mình, chạy vào phòng bếp tìm nương.

Ngưu Thúy Hoa nhanh nhẹn, nhanh chóng thu dọn phòng bếp rồi đi ra.

Tô Vũ xoa lỗ mũi ngồi bên cạnh nhìn hai nương con, lại ngẩng đầu nhìn màn trời xa xôi.

Ngưu Thúy Hoa tranh thủ nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện. Nàng không nói lời nào, cả sân yên lặng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ếch kêu và tiếng ve hát, có vẻ đẹp của năm tháng tĩnh lặng... Hừ!

Tô Vũ che quần, động tác lại không dám quá mạnh, sợ đánh thức Đại Nữu ngủ ở bên cạnh.

“Nàng làm gì...”

Giọng nói của hắn run rẩy, giống như phụ nữ đàng hoàng bị nhà giàu ức hϊếp.

Ngưu Thúy Hoa không đáp, ấn kéo quần của hắn, sờ đông sờ tây.

Tô Vũ đã nổi da gà, trơ mắt nhìn hoóc-môn sinh dục giống đực tăng lên, Ngưu Thúy Hoa tự ngồi lên trên đong đưa...

Cho đến khi Ngưu Thúy Hoa co rút yếu ớt ngã trên người hắn, thì Tô Vũ vẫn ngơ ngác. Cẩn thận đẩy Ngưu Thúy Hoa ra, hắn không còn gì luyến tiếc mà co rúc trong góc, tam quan hoàn toàn bị phá hủy.