Quyển 1- Chương 24: Nhà An Toàn

“Chúng mày dám âm mưu phá hủy Trụ của trấn Đồng Chi, kẻ dị đoan!”

Trong nháy mắt “Trụ” xuất hiện, người thân cận Vũ Mục vừa mới đuổi tới cuối cùng cũng biết trò cười này vậy mà lại nhằm mục đích triệu hồi Trụ của trấn nhỏ.

Diêu Vọng Bình bị phái đến trấn Đồng Chi cũng biết được thông tin về “Trụ”, bản thân là thân thuộc của Con Mắt Bự, người thân cận Vũ Mục đương nhiên cũng rõ chuyện của “Trụ”.

Gã không chỉ rõ ràng, mà còn có nhiệm vụ loại bỏ kẻ dị đoan bảo vệ Trụ trong những thời khắc nguy cấp.

Đôi cánh của người thân cận Vũ Mục “cạch” một tiếng hoàn toàn mở ra, vô số con mắt trên cánh đều đồng loạt mở ra.

Không chỉ có như thế, vô số cặp mắt đỏ như máu xuất hiện sau lưng gã, vô số ánh mắt nhắm ngay Mục Tư Thần.

Mà lúc này Mục Tư Thần đã mất đi sự bảo vệ của quy tắc.

Nhìn thấy người thân cận Vũ Mục mở cánh chim, Trì Liên và Trình Húc Bác nhớ lại cảnh tượng đáng sợ khi bốn người chơi bị gϊếŧ, toàn thân bọn họ không còn sức lực, chỉ có thể ôm đầu không ngừng phát run ở dưới giường bệnh.

Bàn tay của Thẩm Tễ Nguyệt vuốt lên mặt gương một cái, sau đó ra sức ném gương vào giữa Mục Tư Thần và người thân cận Vũ Mục.

Người thân cận Vũ Mục bị ánh sáng phản chiếu trong gương làm lóa mắt, nhưng mắt của gã quá nhiều, chỉ có 1/10 trong mấy con mắt bị lóa mà thôi.

Đại khái có 1/10 mắt trên lông chim nhắm lại, tấm gương tạo thành một chút tổn thương với người thân cận Vũ Mục, nhưng tổn thương này quá nhỏ bé.

“Nếu gương lớn thêm chút nữa, ngược lại còn có thể cản tao một tý.” Người thân cận Vũ Mục khinh miệt mà cười cười.

Gã vung cánh phải lên, cái gương bị hất sang một bên, vỡ tan ở trong góc.

“Đi mau!” Thẩm Tễ Nguyệt hô lên với Mục Tư Thần.

Nhưng lúc này hai mắt của Mục Tư Thần không còn tiêu cự, tựa như đã mất đi ý thức.

Cậu đứng ở trung tâm Trụ, hoàn toàn không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Thấy không còn ai quấy rầy nữa, người thân cận Vũ Mục mở to những con mắt còn lại, mở miệng nói chuyện tựa như hát ngâm: “Mắt của tao có thể thấy……”

Gã vừa mới bắt đầu hát ngâm, một người cầm dao găm trong tay lao từ trên giường bệnh đến.

Chính là Diêu Vọng Bình.

Diêu Vọng Bình thân thủ linh hoạt, anh ta lao đến Trụ như bay, sau đó ra sức đâm dao găm vào dưới chân Mục Tư Thần.

Ở giữa tô-tem con mắt của Con Mắt Bự.

Trong nháy mắt Diêu Vọng Bình đâm dao găm xuống, chân đạp lên trên vách tường một cái rồi thả người nhảy lên, gần như là dịch chuyển đến trước mặt của người thân cận Vũ Mục, tay trái của anh ta dùng sức chém ra, bàn tay như đao xẹt qua hai mắt của người thân cận Vũ Mục, không chỉ có cắt ngang hát ngâm của người thân cận Vũ Mục, còn làm cho hai mắt gã bị thương nặng.

Người thân cận Vũ Mục che đôi mắt la đau một tiếng, cánh chim rũ xuống, nhất thời lại là không cách nào hành động.

Vai trái của Diêu Vọng Bình có tô-tem Tần Trụ, mới vừa rồi kia, anh ta đã tưới sức mạnh của Tần Trụ vào trong mắt của người thân cận Vũ Mục, người thân cận Vũ Mục đương nhiên sẽ không chịu nổi.

“Tuy rằng cậu làm việc do dự, nhưng làm tốt lắm.” Diêu Vọng Bình nói với Mục Tư Thần, “Tôi đã đâm kiếm Thủ Hộ vào trung tâm Trụ rồi, Trụ sẽ sớm bị phá hủy, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi.”

Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, trần nhà cũng bị người thân cận Vũ Mục đυ.c ra một cái lỗ lớn, loa phát thanh cũng vang lên không ngừng ở trong bệnh viện, Diêu Vọng Bình sao có thể không biết “Trụ” đã xuất hiện.

Trên người Diêu Vọng Bình có vũ khí thượng tướng Tần ban cho, trên thân kiếm Thủ Hộ này có sức mạnh của thượng tướng Tần, đủ để phá hư “Trụ”.

Chỉ cần Trụ bị phá hư, phạm vi của trấn nhỏ sẽ xuất hiện kẽ hở, nhiệm vụ của Diêu Vọng Bình xem như hoàn thành.

Anh ta không quan tâm Mục Tư Thần có thể sẽ chết hay không, cũng không quan tâm sau đó bản thân có đối mặt với sự tức giận của “Đồng Tử Bầu Trời” hay không, anh ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.

Diêu Vọng Bình lẳng lặng chờ đợi tô-tem dưới chân Mục Tư Thần vỡ tan.

Nhưng mà, sự kiện mà anh ta tưởng tượng đã không xảy ra.

Kiếm Thủ Hộ chỉ đâm xuyên qua gạch men sứ dưới chân Mục Tư Thần, hoàn toàn không hề tạo ra bất kỳ tổn thương nào với Trụ.

Thanh kiếm này lại chỉ có năng lực công kích vật lý.

“Tại sao lại như vậy?” Diêu Vọng Bình khϊếp sợ mà rút kiếm Thủ Hộ ra, phát hiện tô-tem thuộc về Tần Trụ trên chuôi kiếm đã mờ căm rồi.

Người thân cận Vũ Mục che đôi mắt đứng lên, từng giọt máu tươi theo ngón tay nhỏ giọt xuống.

Cho dù che đôi mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nhìn của người thân cận Vũ Mục. Trên mu bàn tay của gã bỗng nhiên mọc ra một con mắt, lướt qua thẻ tên trên ngực của Diêu Vọng Bình, người thân cận Vũ Mục bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Ha ha ha! Tao còn tưởng rằng là kẻ dị đoan lợi hại thế nào, hóa ra chỉ là kẻ ô uế. Sao? Sau khi vào trấn Đồng Chi rồi nhận được sự cảm hóa của ‘Đồng Tử Bầu Trời’ vĩ đại, mày đã quyết định đổi niềm tin chưa?” Người thân cận Vũ Mục trào phúng nói.

“Kẻ ô uế? Người có hai loại tín ngưỡng, sao tao có thể là loại người này, tao trung thành như một đối với thượng tướng Tần, cũng như với trấn Tường Bình!” Bình tĩnh của Diêu Vọng Bình bị phá vỡ, anh ta lùi lại hai bước, hoàn toàn không thể tin tưởng mà nói.

Thẩm Tễ Nguyệt lắc đầu, thở dài nói: “Từ khi anh bắt đầu trở thành bác sĩ, thì cũng đã bị ô nhiễm rồi. Tô-tem trên kiếm Thủ Hộ chính là do chính tay anh hủy đi đấy.”

Dù sao cũng đang ở trong Trụ, có năng lượng cuồn cuộn không ngừng trợ giúp, vết thương của người thân cận Vũ Mục dần dần hồi phục lại.

Gã chậm rãi buông tay, nói với mấy người: “Mặc kệ mày có bị ‘Đồng Tử Bầu Trời’ cảm hóa hay không, tội phạm có âm mưu phá hư Trụ thì sẽ bị xét xử!”

Từng cọng lông chim của người thân cận Vũ Mục rơi xuống, bao bọc lấy Diêu Vọng Bình, một cọng lông chim đâm vào trong mắt phải Diêu Vọng Bình, mắt phải anh ta lập tức xuất hiện vô số con giun ngoe nguẩy.

Lông chim vẽ ra từng đường vết thương ở trên người của Diêu Vọng Bình, mỗi một đường vết thương đều không chảy máu, mà là biến thành một con mắt đang mở.

Gần như trong nháy mắt, phía bên phải thân thể của Diêu Vọng Bình liền mọc đầy con mắt, phía bên trái thân thể là người bình thường.

Giống như lời của người thân cận Vũ Mục nói, “người ô uế”, trong cơ thể có hai luồng sức mạnh đang không ngừng xung đột.

Diêu Vọng Bình mở miệng ra, lại phát ra hai âm thanh khác nhau.

Bên phải đang nói: “Đồng Tử Bầu Trời Vĩ đại, tôi đắm chìm dưới ánh mắt của ngài, xin ngài……”

Mà bên trái lại hô lớn: “Mục Tư Thần, cậu đang làm gì thế hả? Trên người của cậu có tô-tem của thượng tướng Tần, mau dùng sức mạnh của tô-tem phá hư ‘Trụ’ đi!”

“Mơ đi!” Người thân cận Vũ Mục khống chế lông chim bay đến hướng của Mục Tư Thần.

Nửa người bên trái của Diêu Vọng Bình bày ra sức chiến đấu kinh người, anh ta vung kiếm Thủ Hộ, chỉ trong nháy mắt, đâm hàng trăm chiếc lông chim, đám lông chim bất lực mà rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt vung kiếm, trên vai trái anh ta tựa như sinh ra vô số xúc tu, cùng lúc đánh trúng lông chim.

“Xem ra vẫn nên giải quyết mày trước!” Cơ mặt của người thân cận Vũ Mục giật giật.

Không cần gã ra tay, Diêu Vọng Bình đã nhào đến, dùng bả vai bên trái thúc vào ngực của người thân cận Vũ Mục đang đứng vững, dùng sức đẩy người thân cận Vũ Mục ra khỏi phòng bệnh.

Tay phải của Diêu Vọng Bình không tự chủ được mà bắt lấy vai trái của mình, muốn cào nát tô-tem trên đó, anh ta không chỉ chiến đấu với người thân cận Vũ Mục, còn phải tự chiến đấu với chính mình.

Mặc dù hình thức gian nan, Diêu Vọng Bình vẫn đẩy được người thân cận Vũ Mục ra khỏi phòng bệnh. Anh ta dùng một chân đá cửa phòng bệnh, có vách tường và cửa ngăn cách, tầm mắt công kích của người thân cận Vũ Mục sẽ không lập tức đánh úp lại.

“Mục Tư Thần!” Diêu Vọng Bình hô lớn ở ngoài cửa.

Hai mắt Mục Tư Thần không có tiêu cự, tầm mắt nhìn về phía một khoảng không xác định, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Mục Tư Thần?” Thẩm Tễ Nguyệt đi về hướng của Mục Tư Thần.

Vào lúc này, một bóng dáng nhỏ gầy chui từ dưới giường bệnh ra, nhanh chóng bò đến dưới chân của Mục Tư Thần.

Là Trì Liên!

Trì Liên thực sự rất sợ người thân cận Vũ Mục, vốn dĩ cô đang run rẩy trốn ở dưới giường, khi nghe được Diêu Vọng Bình không ngừng kêu tên Mục Tư Thần thì vốn còn đang sợ hãi thì đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô lấy miếng dán Bản Thân màu bạc từ trong lòng ngực ra, nhớ tới nhiệm vụ của mình, cố kìm nén sợ hãi, lợi dụng giường bệnh tránh khỏi tầm mắt của người thân cận Vũ Mục, run rẩy mà bò đến dưới chân Mục Tư Thần.

Trì Liên chân mềm đến mức không cách nào đứng lên, khó có thể dán miếng dán Bản Thân lên gáy của Mục Tư Thần.

Trì Liên cắn răng một cái, cô vịn giường bệnh chống cơ thể, nhanh chóng vén áo sơ mi của Mục Tư Thần lên, sau đó ra sức dán miếng dán Bản Thân ở trên eo của Mục Tư Thần.

Một luồng lạnh lẽo từ eo vọt thẳng lên đại não, giữa mày bị lạnh lẽo kí©h thí©ɧ, ánh mắt của Mục Tư Thần dần dần tỉnh táo lại.

Trong vài phút ngắn ngủi này, đại não Mục Tư Thần suýt nữa đã nổ tung.

Trong nháy mắt Trụ xuất hiện, Mục Tư Thần nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【 Chúc mừng người chơi đã tìm được “Trụ” thành công, xin nhanh chóng xây nhà an toàn, hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ. 】

Đồng thời, ngực đau nhức, tô-tem Tần Trụ bộc phát ra sức mạnh cực mạnh.

Mục Tư Thần “thấy” vô số xúc tu mọc ra từ ngực của cậu, trong đó có một xúc tu chạm lên giữa mày cậu.

“Chuyển sức mạnh tô-tem của tôi đến ‘Trụ’, cậu sẽ tự do.” Xúc tu truyền đến giọng nói máy móc của Tần Trụ.

Ngoại trừ cái này, còn có tiếng ca gần như muốn chấn điếc cả tai, cùng với Con Mắt Bự đang dang rộng vòng tay ở trước mắt.

Giá trị San của Mục Tư Thần đã giảm xuống đến 1 điểm, ánh mắt cậu mê mang mà nhìn Con Mắt Bự thoạt nhìn hết sức ấm áp ở trước mắt, nơi đó có sức hấp dẫn cực mạnh đối với cậu, cậu rất muốn lao vào trong con mắt đỏ như máu mọc đầy giun đen kia, giống như sau khi cậu nhào vào thì sẽ có thể được về nhà vậy.

Nếu không phải xúc tu vô hình của Tần Trụ cắm chặt xuống mặt đất, không cho Mục Tư Thần di chuyển, lúc này nhất định Mục Tư Thần đã rời khỏi trung tâm “Trụ”, nhào vào trong cái ôm của Con Mắt Bự ảo giác rồi.

Một khi bước ra ngoài một bước, giá trị San của Mục Tư Thần sẽ hoàn toàn về 0, mất đi tính người.

Ba loại sức mạnh không ngừng lôi kéo, Miếng dán Bản Thân ban đầu của Mục Tư Thần đã sớm biến thành tro bụi trong hai luồng sức mạnh này.

Cậu sống ở trong thế giới của mình, mọi thứ bên ngoài không thể làm cho cậu tỉnh lại được.

Mãi cho đến khi Trì Liên bò đến, dán miếng dán Bản Thân lên trên người của Mục Tư Thần.

Lý trí trở về, cuối cùng Mục Tư Thần cũng nghe rõ ba giọng nói này.

Trước mặt cậu có ba đường.

Con đường đầu tiên tương đối nhẹ dàng, đi nhờ cậy Con Mắt Bự, làm một kẻ điên hạnh phúc. Con đường này đơn giản nhất, nhưng cũng không thể chọn nhất.

Con đường thứ hai chính là mượn sức mạnh của Tần Trụ để phá hư “Trụ”, Mục Tư Thần có loại cảm giác, một khi dẫn sức mạnh tô-tem vào trong Trụ, Tần Trụ có thể chiếm được trụ này.

Nhưng sau khi giúp Tần Trụ thì sao? Tần Trụ chiếm được Trụ, có thể bảo vệ bọn họ sao? Cho dù cậu có thể sống sót, còn Trì Liên và Trình Húc Bác thì sao?

Mục Tư Thần không xác định Tần Trụ có thể bảo vệ hai người chơi không phải là tín đồ của anh ta hay không.

Con đường thứ ba, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống giao, xây nhà an toàn.

Ngay từ lúc bắt đầu Mục Tư Thần đã không định nghe lời Tần Trụ, cũng giống như sức mạnh Tần Trụ lợi dụng cậu thu tín đồ và “Trụ”, cậu cũng đang lợi dụng Tần Trụ.

Cậu muốn để Tần Trụ đưa “Trụ” đến trước mặt cậu, sau đó hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Trước mắt xem ra, trong mấy thế lực, thứ duy nhất có khả năng bảo vệ người chơi, chỉ có cái hệ thống game hố người này!

Cần phải xây nhà an toàn thế nào đây?

Trụ, khu vực, tô-tem, kỹ năng……

Vô số hình ảnh hiện lên ở trong đầu Mục Tư Thần, cậu tức khắc đưa ra quyết định.

Mục Tư Thần thuận tay móc ra một xấp Miếng dán Bản Thân ra, cũng mặc kệ xấp này có mấy tấm, cuối cùng là đào được từ Tần Trụ hay là đào từ Con Mắt Bự, dù sao cũng dán toàn bộ lên người

【 Người chơi đã sử dụng một tấm miếng dán Bản Thân cấp Cơ Thạch, nhận được 100 điểm kinh nghiệm, sử dụng thêm thì sẽ có thể thăng cấp. 】

【 Người chơi đã sử dụng một tấm miếng dán Bản Thân cấp Cơ Thạch, nhận được 100 điểm kinh nghiệm, chúc mừng người chơi đã thăng đến cấp 2. 】

【 Người chơi đã sử dụng một tấm ,iếng dán Bản Thân cấp Cơ Thạch……】

Một loạt lời nhắc của hệ thống vang lên bên tai, ánh sáng màu bạc và đỏ như máu bao phủ lấy cơ thể của Mục Tư Thần, cậu cũng không đếm xem mình đã dán 20 tấm hay là 30 tấm, vẫn luôn dán cho đến khi không còn tấm nào trên tay cả.

【 Người chơi đã sử dụng một tấm miếng dán Bản Thân cấp Cơ Thạch, nhận được 100 điểm kinh nghiệm, chúc mừng người chơi đã thăng đến cấp 10. 】

【 Chúc mừng người chơi đột phá giới hạn cấp độ, thăng đến cấp Trụ. 】

【 Chúc mừng người chơi đã thu được nhiều năng lượng, có muốn sử dụng toàn bộ năng lượng hay không? 】

“Có.” Mục Tư Thần không chút do dự vung cuốc chim lên, sau đó đập mạnh vào trên tô-tem Con Mắt Bự.

Dưới một đòn này, cũng không biết tiêu hao bao nhiêu năng lượng, thanh mana của Mục Tư Thần lập tức bị quét sạch.

Cùng lúc đó, bắt đầu từ vị trí tập trung của cuốc chim, từng đường dấu vết vỡ vụn phủ kín hoa văn Trụ, tô-tem của Con Mắt Bự biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Toàn bộ viện điều dưỡng như là bị ấn xuống nút tạm dừng.

Ngoài cửa, người thân cận Vũ Mục đang đấu với Diêu Vọng Bình chợt ngừng lại, hai mắt không ngừng chảy huyết lệ, vẻ mặt trống rỗng, như là mất đi thứ quan trọng.

Mà bên tai Mục Tư Thần lại truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【 Người chơi sử dụng kỹ năng “Đào Góc Tường”, nhận được một miếng dán Bản Thân cấp Trụ, có sử dụng tấm miếng dán Bản Thân này xây nhà an toàn hay không? 】

“Có.” Mục Tư Thần nói nhỏ nói.

Lúc này đây, miếng dán Bản Thân không xuất hiện bằng dạng giấy nữa.

Mục Tư Thần mở tay ra, một luồng ánh sáng vàng tỏa ra từ lòng bàn tay của cậu.

Ánh sáng không ngừng khuếch tán trong không trung, hóa thành hoa văn miếng dán Bản Thân.

Hai bàn tay tựa như đôi cánh bao lấy không trung, mặt đất, biển cả.

Trên trời dưới đất, không ai có thể ô nhiễm được lòng ta.

Miếng dán Bản Thân hóa thành tô-tem, bao phủ trụ toàn bộ viện điều dưỡng.

【 Chúc mừng người chơi đã có được một “Trụ” và xây dựng nhà an toàn thành công. 】

Mục Tư Thần có loại cảm giác, tô-tem của bản thân bao phủ toàn bộ không gian, cậu an toàn rồi.

Sau khi Trì Liên nhìn thấy tô-tem, trên người giống như tràn ngập sức mạnh. Cô sửng sốt một chút, ngón tay nhanh chóng gõ vào trong không khí mấy cái.

Một bảng chọn game mà chỉ có cô mới có thể nhìn thấy xuất hiện lơ lửng trong không trung.

Nhìn dòng chữ trên giao diện, Trì Liên liền không cầm được nước mắt.

Ở góc dưới bên phải của giao diện hệ thống, xuất hiện một cái cái nút đang sáng lên —— Đăng Xuất.

Trì Liên thử chạm vào cái nút kia, giây tiếp theo, cô biến mất khỏi viện điều dưỡng.