Quyển 1 - Chương 34: Chiêu Của Mỗi Người

“Đội trưởng, may mà cậu nhắc nhở, nếu không thiếu chút nữa chúng tôi ……” Trình Húc Bác mới vừa mở miệng, nhìn thấy Thẩm Tễ Nguyệt ngồi ở một bên thì liền ngậm miệng lại.

Anh ta chỉ gặp Thẩm Tễ Nguyệt một lần, nhìn thấy còn là dáng vẻ nửa bên mặt đầy mụn nước con mắt của Thẩm Tễ Nguyệt, không có ấn tượng sâu sắc về vẻ ngoại thật sự của anh ta, còn tưởng rằng là đây là một công nhân bình thường trong khu nguồn năng lượng, lo lắng tiết lộ tin tức, cho nên không dám nói tiếp nữa.

Ngược lại năng lực nhớ mặt người của Trì Liên tốt hơn, cô nhìn nhìn sườn mặt của Thẩm Tễ Nguyệt, tiến đến thì thầm bên tai của Mục Tư Thần: “Anh ta có phải là……”

“Đúng vậy.” Thẩm Tễ Nguyệt thẳng thắng nói.

Ba người bọn họ làm nhiều động tác nhỏ như vậy, nếu Thẩm Tễ Nguyệt không phát hiện được sự khác thường của bọn họ, không nghe được nói khẽ của bọn họ thì mới là giả vờ đấy.

“Đúng, đúng cái gì?” Trì Liên bị chộp khi đang nói nhỏ, có hơi chột dạ hỏi.

“Tôi là Thẩm Tễ Nguyệt,” Thẩm Tễ Nguyệt cười cười nói, “Tuy rằng không thể tin vào mắt của mình, nhưng tôi nghĩ, các cô cậu hẳn là Mục Tư Thần, bác sĩ Kha Y giả, còn có người nhà Trình Húc Bác.”

Anh ta thẳng thắng như thế, Mục Tư Thần ngược lại cũng không tiếp tục giả vờ nữa, có chút xấu hổ gật gật đầu: “Vậy mà bị anh nhận ra rồi.”

“Khi cậu ngồi một mình ở chỗ này, tôi đẫ cảm thấy cậu rất giống Mục Tư Thần, chỉ là vẻ ngoài không giống, toi cũng không dám xác định.” Thẩm Tễ Nguyệt nói, “Khi ba người các cậu tụ lại với nhau sẽ thành một tổ hợp rất đặc biệt, người quen của các cậu sẽ rất dễ nhận ra.”

Trình Húc Bác đυ.ng đυ.ng người của Mục Tư Thần, dùng âm lượng rất nhỏ nhưng thực ra Thẩm Tễ Nguyệt có thể nghe thấy nói: “Đội trưởng, tên mặt trắng này đang theo dõi chúng ta sao? Sao trước đó chúng ta đến viện điều dưỡng, anh ta ở viện điều dưỡng, chúng ta đến nhà máy chế biến, anh ta cũng ở nhà máy chế biến thế này?”

Thẩm Tễ Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Các cậu nói lý một tý được không? Mọi việc đều có thứ tự trước sau, viện điều dưỡng cũng được, nhà máy chế biến cũng thế, rõ ràng là tôi đến trước nhé.”

“Đội trưởng, tôi cảm thấy tên mặt trắng này không đáng tin.” Trình Húc Bác dùng ánh mắt tràn đầy thù địch nhìn chằm chằm mái tóc dày của Thẩm Tễ Nguyệt, không khỏi làm người ta nghi ngờ sự không tin tưởng của anh ta có chứa lòng riêng.

Mục Tư Thần cũng cảm thấy lần này không thể dễ dàng tin tưởng Thẩm Tễ Nguyệt.

Nhưng lần trước hợp tác rất tốt, cậu không thể không thể nói rõ ràng không thể tin Thẩm Tễ Nguyệt như Trình Húc Bác được.

Ngược lại Thẩm Tễ Nguyệt thẳng thắn thành khẩn nói: “Lần này tôi cũng sẽ không hợp tác với các cậu, Mục Tư Thần, tôi còn tưởng rằng cậu và Diêu Vọng Bình là người cùng một trấn nhỏ, là đến phá hư ‘Trụ’ vì trấn Tường Bình, nhưng đến cuối cùng…… thế mà cậu chiếm ‘Trụ’ làm của riêng, cậu là người của trấn nào?”

“Tôi không thể nói.” Mục Tư Thần nói, “Sao anh không bị truy nã?”

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Với tình hình khi ấy, tôi sẽ không bị xem thành bạn đồng hành của các cậu.”

Nói theo ý nghĩa nghiêm khắc, Thẩm Tễ Nguyệt chỉ làm một chuyện, chính là chuyển mụn nước con mắt từ trên trên người Mục Tư Thần, trợ giúp cậu bòn rút sức mạnh của Con Mắt Bự.

Từ góc độ của những người không hiểu kế hoạch của bọn họ, hành động của Thẩm Tễ Nguyệt hoàn toàn là một người bệnh đạt yêu cầu —— ô nhiễm người nhà đổi lấy sự an toàn của mình.

“Đúng là như thế.” Mục Tư Thần gật gật đầu nói, “Lần này chúng ta sẽ không hợp tác nữa, tạm biệt.”

Cậu đứng dậy muốn đi, lại bị Thẩm Tễ Nguyệt gọi lại: “Tuy rằng chúng ta không hợp tác, nhưng xuất phát từ tình nghĩa ngày xưa, tôi phải nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng đυ.ng vào buồng nguồn năng lượng nữa. Hôm nay là lần đầu tiên các cậu đến đúng không? Nếu chỉ ấn cái nút đso mấy lần, cho dù mất đi một số thứ, nhưng còn có đường cứu vãn, tuyệt đối đừng đυ.ng vào nữa.”

“Anh ấn rồi? Mấy lần?” Mục Tư Thần hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt hơi hơi sửng sốt, chợt bừng tĩnh nói: “Xem thái độ cậu cậu, có lẽ cậu đã biết buồng nguồn năng lượng là hấp thu cảm xúc làm năng lượng cho nhà máy chế biến, tôi không cần lo cho cậu, cũng không cần lo trên mọi ý nghĩa nữa.”

Bước chân của Mục Tư Thần ngừng lại, luôn cảm thấy lời nói của Thẩm Tễ Nguyệt có ẩn ý.

Cậu lại ngồi trở về, nói: “Tuy rằng không thể hợp tác nữa, nhưng chúng ta có thể làm giao dịch. Nói tin tức anh biết cho tôi, anh cũng có thể hỏi tôi biết gì sẽ nói nấy, hoặc là anh giúp anh làm một chuyện.”

“Giao dịch cũng được, tôi hỏi trước, rồi sẽ nói tin tức cho cậu biết.” Thẩm Tễ Nguyệt nói.

Mục Tư Thần gật gật đầu: “Anh nói đi.”

Thẩm Tễ Nguyệt: “Lúc ban đầu tôi đoán ba người các cậu đã ấn nút, sau khi mất đi một loại cảm xúc không quá trọng mới có thể ra khỏi văn phòng tự do hành động. Nhưng thấy thái độ ung dung của các cậu, ba người các cậu hẳn là không mất cảm xúc nhỉ? Các cậu dùng cách gì trốn làm việc.

“Đừng dùng lý do sứt sẹo là sau khi đánh ngất tùy tùng phụ trách trông coi rồi chạy ra đây với tôi, Nhà máy chế biến là địa bàn của người thân cận Trọng Đồng, logic cơ bản ở đây là dưới cái nhìn của ‘Đồng Tử Bầu Trời’, mọi thứ đều là bình đẳng.

“Dưới quy tắc này, cho dù các cậu có mạnh bao nhiêu, sức mạnh đều sẽ bị quy tắc chia làm hai, một nửa phân cho tùy tùng trông coi, cậu không thể đánh thắng được gã.”

Mục Tư Thần trầm ngâm một lát, nhớ tới khi ở viện điều dưỡng, Thẩm Tễ Nguyệt đã từng thấy cậu sử dụng cuốc chim, Trì Liên chia cắt dán thẻ tên và Trình Húc Bác dùng xe đẩy vận chuyển đất đá vách tường, có lẽ có có nhận biết đại khái với năng lực của bọn họ, cứ nói đừng ngại.

Vì thế cậu nói: “Tôi cướp cảm xúc của gã giám sát.”

Nói xong, Mục Tư Thần nhìn Trì Liên và Trình Húc Bác gật gật đầu.

Trì Liên nói: “Năng lực của tôi chỉ có thể cắt thứ tương đối biểu tượng hóa, không thể cắt cắt một cái gì đó trừu tượng cấp độ sâu như cảm xúc, nhưng tôi có thể cát cái nút.”

Mục Tư Thần bất ngờ nhìn Trì Liên, trước đó cậu còn lo lắng Trì Liên và Trình Húc Bác không có cách nào đánh lén cướp cảm xúc của tùy tùng, không ngờ Trì Liên có diệu kế khác.

Trì Liên tiếp tục nói: “Nút ‘Bơm nguồn năng lượng’ quá giống với nút nút trên tay cầm của máy chơi game, tôi lén cắt cái nút trong buồng nguồn năng lượng trước, sau đó bảo tùy tùng lấy giúp tôi tay cầm máy chơi game, sau đó dán nút buồng năng lượng lên trên đó.

“Tôi nói với tùy tùng, bảo tôi làm việc cũng được, nhưng anh ta phải chỉ tôi chơi game trước, tôi chưa làm việc nên không thể đυ.ng vào máy chơi game, bảo anh ta làm thử cho tôi xem trước.

“Nói như vậy, gã rất tự nhiên mà ấn nút đó, còn ấn rất nhiều lần, cuối cùng cả người trở nên đần độn.”

Chiêu này còn thông minh hơn cả chiêu cứng rắn cướp giật của Mục Tư Thần, Mục Tư Thần nhìn cánh tay trái còn đau, không khỏi giơ ngón tay cái lên với Trì Liên.

Trì Liên nhận được lời khen thì hết sức vui vẻ, vô cùng phấn chấn mà tiến đến bên tai Mục Tư Thần, thấp giọng nói: “Vẫn là dùng của anh ý.”

Cô cho Mục Tư Thần một ánh mắt “Cậu biết mà”.

Mục Tư Thần: “……”

Được rồi, giá trị năng lượng của cậu lại biến mất một phần, càng ngày càng không đủ dùng rồi.

Đến phiên Trình Húc Bác, trên người anh ta vẫn có chút vết thương, mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn chính là đã trải qua một trận ác chiến.

Trình Húc Bác nói: “Tuy rằng tôi không đánh lại gã giám sát, nhưng vẫn nghĩ cách móc ngược gã vào xe đẩy. Đương nhiên, gã giãy giụa rất dữ, không đến 30 giây là có thể chạy ra rồi.

“Có điều từ sau khi năng lực của tôi thăng cấp, tôi có thể chuyển một phần nhỏ ở bên trong không gian xe đẩy ra ngoài, rất nhỏ, thật sự rất nhỏ, cũng chỉ nhỏ cỡ một ngón tay, yếu lắm.

“Tôi dịch chuyển ngón tay của tùy tùng ra, tôi nằm ở trong buồng năng lượng, dùng ngón tay đang quào loạn kia ấn nút.”

Không cần phải nói, cũng là ấn đến khi tùy tùng mất ý chí chiến đấu mới thôi.

Thẩm Tễ Nguyệt nghe xong kinh ngạc nói: “Năng lực của các cô cậu đều rất đặc biệt, đúng…… sức mạnh dịch chuyển? Những lãnh chúa của các trấn nhỏ tôi biết đều không có năng lực về phương diện này, các cậu là người của trấn nào ?”

Mục Tư Thần lảng tránh câu hỏi này: “Chúng tôi đều có tín ngưỡng của chúng tôi, đã trả lời một câu hỏi của anh rồi, có phải nên lộ ra chút tin tức hay không?”

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Luôn cảm thấy tôi có chút thiệt nhỉ. Thôi, xem ơn tình lần trước các cậu giúp tôi tinh lọc ô nhiễm, tặng cho các cậu một ít tin tức vậy.

“Nếu các cậu không có mất đi cảm xúc, vậy tôi không cần nhắc các cậu về mặt này nữa. Nhưng Mục Tư Thần, cậu đừng quên, chúng ta đến nhà máy, không phải đến để đảm bảo bình án, là vì tìm kiếm ‘Trụ’, các cậu không mất cảm xúc, thì sẽ không cách nào đến gần cột trụ được.”

Thẩm Tễ Nguyệt hiểu biết sâu sắc về trụ cột hơn bất kỳ ai trong bọn họ, lần trước trong viện điều dưỡng, chính là anh ta nói với Mục Tư Thần “Trụ” cần cảm xúc tuyệt vọng để làm nguồn năng lượng.

Mục Tư Thần nghiêm túc mà nghe anh ta nói.

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Lúc này, ‘Trụ ’ ngược lại dễ tìm hơn một chút, các cậu hẳn là cũng ý thức được. Nơi mà năng lượng thuộc về chính là vị trí của ‘Trụ’, các cậu cẩn thận ngẫm lại hướng năng lượng chảy về xem.”

“Năng lượng chảy về khi lắp ráp, ‘Trụ’ ở trong khu lắp ráp?” Trì Liên hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt lắc đầu: “Giao dịch tin tức dừng ở đây, còn lại tự các cậu tìm đi.”

Mục Tư Thần lại nói: “Tôi biết, khu nuôi trồng.”

Thẩm Tễ Nguyệt lộ ra ánh mắt khen ngợi: “Tôi hẳn là không lộ ra quá nhiều, sao cậu đoán được?”

Mục Tư Thần nói: “Vừa rồi anh nói, ‘không cần lo cho cậu, cũng không cần lo trên mọi ý nghĩa nữa’, tôi nghĩ, ‘mọi ý nghĩa’ theo như lời của anh, hẳn là bao gồm mấy mặt.

“Một mặt lo lắng, là lo lắng tôi sẽ bị ô nhiễm sau khi mất đi cảm xúc, một mặt lo lắng khác, là lo lắng tôi lại cướp ‘Trụ’ lần nữa.

“Vậy thì tôi có thể hiểu thành, không mất cảm xúc, thì rất khó đến gần ‘Trụ’ không?

“Thứ tự giáng chức của công nhân trong nhà máy chế biến là khu nguồn năng lượng – khu lắp ráp - khu nuôi trồng, một cấp thấp hơn một cấp. Nếu ở khu nguồn năng lượng bị mất quá nhiều tình cảm thì sẽ bị giáng xuống khu lắp ráp, mà ở trong khu lắp ráp xảy ra chuyện gì thì còn sẽ bị giáng đến khu nuôi trồng.

“Công nhân của khu lắp ráp chỉ còn một số cảm xúc cơ bản để duy trì mạng sống, thứ còn có thể mất đi, đại khái cũng chỉ có linh hồn.

“Dựa theo con đường này, ta nghĩ, khu nuôi trồng chính là nơi quy tụ linh hồn của các công nhân.

“Một khi đã như vậy, khu nuôi trồng nhất định là nhất định là nơi nguồn năng lượng thuộc về, cũng chính là nơi của ‘Trụ’.

“Mà nhà máy chế biến phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, công nhân của khu nguồn năng lượng không thể tùy ý hành động trong khu lắp ráp, nếu không mất đi một lượng lớn cảm xúc, là không cách nào tiến vào khu lắp ráp, càng không thể đến khu nuôi trồng.

“Nếu chúng ta không ấn nút, chẳng khác nào vĩnh viễn mất cơ hội đến gần ‘Trụ’.”

Thẩm Tễ Nguyệt thở dài: “Hình như tôi không để lộ nhiều tin tức như thế, sao cậu đoán được.”

“Dựa vào manh mối phân tích.” Mục Tư Thần nói.

“Người bình thường nhưng không có năng lực phân tích như của cậu đâu.” Thẩm Tễ Nguyệt tiếc nuối mà nói, “Đáng tiếc lần này không thể hợp tác với cậu rồi.”

Trì Liên có chút tuyệt vọng mà nói: “Không mất cảm xúc, thì không có cách nào đến gần ‘Trụ ’. Nhưng mất đi cảm xúc, cho dù tinh thần mạnh mẽ đến mức có thể chống lại ô nhiễm, nhưng nếu chúng ta biến thành dáng vẻ như công nhân khu lắp ráp, vậy còn có ý chí chiến đấu sao?”

“Đây là vấn đề các cậu phải giải quyết, mỗi người đều có cách xử lý của mình.” Thẩm Tễ Nguyệt đỡ thẻ tên, “Diêu Vọng Bình vừa vào nhà máy đã được phân công đến khu lắp ráp, anh ta hẳn là sắp tiếp cận được ‘Trụ’ rồi.”

Mục Tư Thần nhìn thẻ tên đủ màu sắc phân biệt rõ ràng của Thẩm Tễ Nguyệt, suy đoán cảm xúc của anh ta biến thành dáng vẻ này, có lẽ là do anh ta cưỡng bức phân chia cảm xúc của mình để vào khu lắp ráp.

Thẩm Tễ Nguyệt lại chọn phương pháp chiến đấu tự hủy diệt này.

Mà Diêu Vọng Bình, vẫn luôn tuyệt đối lý trí trước sau như một, cảm xúc ít ỏi đến mức không có tư cách tiến vào khu nguồn năng lượng, cũng tiết kiệm không ít thời gian.

“Diêu Vọng Bình không phải cũng bị truy nã sao? Sao anh ta có thể vào nhà máy? Chẳng lẽ cũng đổi mặt?” Trình Húc Bác hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Anh ta không cần đổi mặt, hủy mặt là được.”

“Có hủy cũng sẽ nhận ra chứ.” Trì Liên nói.

“Không nhận ra được,” Thẩm Tễ Nguyệt nói, “Hủy đến không thể nhận ra tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt, phá hủy tất cả các đặc điểm trên cơ thể đủ để nhận dạng được anh ta.”

“Người hủy đi khuôn mặt như thế không phải sẽ càng khiến người ta hoài nghi hơn sao?” Trình Húc Bác hỏi, “Nếu tôi là người đuổi bắt anh ta, nhìn thấy mộr người thay đổi toàn bộ khuôn mặt, ngược lại sẽ càng điều tra anh ta cẩn thận hơn?”

“Nếu những chỗ anh ta bị hủy của anh ta đều cấy một con mắt vào thì sao?” Thẩm Tễ Nguyệt hỏi ngược lại.

Trì Liên hít hà một hơi: “Vậy có lẽ sẽ bị coi là tín đồ cuồng của Con Mắt Bự, tuyệt đối sẽ không ai nghi ngờ theo hướng người dị đoan, nhưng Diêu Vọng Bình cũng độc ác quá rồi, anh ta dùng mắt của ai chứ?”

“Nhiều lắm,” Thẩm Tễ Nguyệt thở dài nói, “Bạn đồng hành, dân thị trấn, còn có…… một số người trước sau trốn ở trong phòng không chịu ra cửa, cuối cùng nổi điên, những người như vậy thường sẽ có rất nhiều con mắt.”

Mục Tư Thần lập tức nhớ tới căn phòng khi cậu mới vừa đăng nhập vào game, chủ nhân của quyển nhật ký đau khổ chờ mãi Tần Trụ không tới rồi cuối cùng nổi điên, lúc sau liền bốc hơi ly kỳ ở trong trấn nhỏ, chẳng biết đã đi đâu.

Cậu quả nhiên vẫn không thích phong cách chiến đấu lạnh lùng và hy sinh của thuộc hạ Tần Trụ.